Một tay anh cầm chiếc tã hoa nhỏ mua cho Tiểu Hoắc Tinh, vì chỉ có nhãn hiệu tã này mới không gây dị ứng cho trẻ nhỏ, tay kia anh cầm
một bó hoa hồng champagne.
Anh thay dép đi trong nhà rồi bước đi nhẹ nhàng, anh nghĩ Hoắc Tây chắc hẳn đã ngủ rồi.
Ban đêm Tiếu Hoắc Tinh tỉnh giấc hai lần.
Cửa phòng ngủ hé mở, Trương Sùng Quang mỉm cười đấy cửa ra. Anh gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Hoắc Tây nằm trên giường, khuôn mặt trắng nõn thanh tú vùi trong gối, bên cạnh là Tiểu Hoắc Tinh, có lẽ là đang mở to mắt chơi đùa với những ngón tay của mình một cách nhàm chán.
Cánh cửa gỗ dày chậm rãi mở ra, Hoắc Tây lại không có ở trên giường… Ánh mắt Trương Sùng Quang chậm rãi quét qua phòng ngủ, không có, Hoắc Tây cũng không có ở trong phòng ngủ.
Đồng tử của Trương Sùng Quang sâu thẳm, thậm chí còn giãn ra.
Tã và hoa rơi xuống đất, anh bước nhanh qua phòng ngủ, bàn tay giữ cửa phòng tắm, dừng lại khoảng một giây rồi đấy nó ra…
Hoắc Tây không có trong đó.
Cơ thể Trương Sùng Quang mềm nhũn, mấy giây sau, anh mới phát hiện lưng mình đầy mồ hôi lạnh. Anh vịn khung cửa từ từ ngồi xuống, lấy ra một điếu thuốc mới nhớ ra trong phòng ngủ còn có một đứa bé.
Điếu thuốc bị bẻ gãy.
Anh bước đến bồn rửa, vặn vòi nước màu vàng kim, lau mặt thật mạnh.
Sau đó, anh tìm thấy Hoắc Tây trong phòng sách.
Cô mặc váy ngủ màu trắng, dựa vào cửa số sát đất nhìn ra ngoài, ánh nắng chiếu vào mặt cô trông có vẻ nhu mì, nhưng Trương Sùng Quang lại nhìn thấy trong mắt cô một nỗi buồn…
Nỗi buồn vô tận.
Nó làm anh nhớ đến vẻ mặt của cô khi ở Melbourne cũng là như thế, cũng trong buối tối như vậy.
Sau đó, Hoắc Tây tự sát.
Mặt trời lặn hướng Tây.
Trương Sùng Quang đứng đó, ánh hoàng hôn kéo dài bóng lưng của họ rất lâu… Hoắc Tây cảm nhận được sự hiện diện của anh, cô từ từ quay đầu lại nhìn anh, còn anh thì nhìn thấy nỗi ươn ướt trong mắt cô.
“Sao lại khóc?”
Trương Sùng Quang bước tới, giọng khẽ khàn khó nén, dịu dàng lau khóe mắt cô.
Hoắc Tây khẽ lắc đầu.
Trương Sùng Quang có do dự đến đâu cũng
biết, cô có thế đang bị trầm cảm sau sinh, hoặc có thế bệnh của cô chưa từng tốt lên.
Hoắc Tây mắc chứng tự kỷ khi còn nhỏ.
Sau đó, cô lớn lên thành một cô gái rạng rỡ, trở thành một nhân vật chói sáng khiến anh phải kinh diễm.
Bên cạnh anh, cô chìm đắm như mặt trời lặn ở hướng Tây.
Nhưng rõ ràng trong lòng anh, Hoắc Tây giống như ánh nắng ban mai, từng soi sáng cả cuộc đời anh.
Trương Sùng Quang chưa bao giờ đau đớn đến vậy.
Anh ôm cô thật chặt, không ngừng thấp giọng nói xin lỗi với cô… Anh sợ, anh chưa bao giờ sợ đến thế, anh sợ mất cô một lần nữa.
Anh nói với cô rất nhiều chuyện, anh nói sẽ đưa cô đi khám bác sĩ… Hoắc Tây im lặng.
Cô dường như không còn hận anh nữa, rất điềm tĩnh.
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà.
Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Anh ôm cô trở lại phòng ngủ, Hoắc Tây rũ mắt xuống, nhìn thấy tã lót và hoa ở cửa. Trương Sùng Quang nhẹ giọng giải thích: ‘Anh sơ ý đánh rơi.”
Hoắc Tây giương mắt nhìn anh, nhưng không vạch trần anh.
Cô chỉ nói: “Em không nghĩ luẩn quẩn, em chỉ muốn ở một mình thôi.”
Mùa thu đã đến, cô vừa vô tình phát hiện ra cây phong ở sân sau ngày đó có lá đỏ. Cây phong đó có hoá thành tro cô cũng nhận ra được, là do cô và Trương Sùng Quang cùng nhau trồng.
Cô muốn đi xem.
Cô chỉ nghĩ sau khi rời xa Trương Sùng Quang, họ có thế sẽ phải xa nhau một thời gian dài.
Sẽ rất lâu nữa mới gặp lại cũng nên!
Vào ban đêm, Trương Sùng Quang hầu như không tài nào chợp mắt được.
Sáng sớm, anh phát hiện Hoắc Tây đã mở mắt chỉ là không đứng dậy hay cử động gì… Song, anh biết cô đang khóc.
Hồi lâu sau, anh mới nhẹ nhàng chạm vào gối của cô, quả nhiên là ướt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!