Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Trương Sùng Quang nói xong, chính mình cũng hoảng hổt.

Anh cảm thấy mình như một tên đàn ông yếu đuối, chỉ vì lòng tự trọng ít ỏi của bản thân mà thậm chí không gặp Hoắc Chấn Đông lần cuối, nếu có thế, anh thật sự muổn tự tát mình vài cái.

Hoắc Tây cũng sửng sốt.

Cô không ngờ Trương Sùng Quang lại né tránh đến mức độ này, dù bọn họ đã ly hôn, nhưng khi còn nhỏ ông cũng rất thương Trương Sùng Quang.

Cô nhớ rõ khi còn nhỏ Trương Sùng Quang bị bệnh, bố mẹ không ở thành phố B, chính ông đã trông anh một ngày một đêm.

Hoắc Tây hơi thất vọng.

Nhưng cô không nói gì thêm, ôm Tiếu Hoắc Tinh rời đi.

Tiểu Hoắc Tinh không quá nguyện ý, cô bé ôm vai mẹ kêu lên, cặp mắt đen nhánh to tròn nhìn Trương Sùng Quang… Ngập nước như sắp khóc.

“Bố… Bố…”

Trái tim Trương Sùng Quang thắt lại, anh siết

chặt ngón tay đến mức khớp xương trắng bệch.

Một lát sau, Hoắc Tây rời khỏi tầm mắt anh.

Tiếng bước chân vang lên trên cầu thang, bước đi rất nhanh, cũng rất vội vàng…

Cơ thể Trương Sùng Quang bổng dưng ngã khỏi xe lăn, anh há miệng thở dốc, cảm giác ngột ngạt lập tức bao trùm cơthể anh, lúc này ngoài cầu thang lại vang lên tiếng bước chân, lần này thư ký Tần.

Thư ký Tân đang nghe ngóng dưới tầng.

Lúc này cô ấy cảm thấy hơi sốt ruột.

Cô ấy vừa định mở miệng thì Trương Sùng Quang đã bình tĩnh nói: “Gọi điện giúp tôi, bảo cô ta đến, tôi cần cô ta diễn một vở kịch với tôi.”

Thư ký Tần thật sự khó xử, thực ra cô ấy cũng không muốn thực hiện cuộc gọi này.

Rõ ràng mấy năm nay Tống Giám đốc Trương đã rất vất vả, nếu nói cho Hoắc Tây biết, có lẽ bọn họ… vẫn còn có cơ hội!

Nhưng nếu diễn màn kịch này, rất có thế họ không còn khả năng.

Thư ký Tần do dự mãi, cuối cùng khuyên anh: “Tống Giám đốc Trương, sao anh không nghĩ lại.”

“Không cần nghĩ lại!”

Trương Sùng Quang ngồi trên xe lăn, giọng nói lạnh nhạt: “Chắc cô cảm thấy Hoắc Tây biết sự thật thì tôi còn cơ hội. Nhưng đó là cơ hội sao? Không phải… Đó chỉ là sự thương hại và đồng cảm, tôi không cần thương hại, tôi cũng không thế tưởng tượng ra cảnh Hoắc Tây suốt ngày phải hầu hạ một kẻ tàn tật được.”

Thư ký Tần không nhịn được nói: “Anh không phải!”

Trương Sùng Quang cụp mắt nhìn chăm chú vào chân trái, yết hầu hơi nhúc nhích… Sao lại không? Kế cả khi một ngày nào đó anh có thế đi lại như người bình thường, nhưng vết thương ở chân vẫn sẽ luôn tồn tại.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement