Bà ôm Tiểu Hoắc Tinh, áp mặt vào má em bé, như thể hơi ấm sẽ khiến bà dễ chịu hơn.
Tuy Hoắc Minh cũng đau buồn, nhưng ông vẫn mạnh mẽ hơn ôn Noãn.
Ông vòng tay qua vai ôn Noãn, nhẹ nhàng nói: “Từ khi mẹ rời đi hai ngày trước, bố vẫn luôn trăn trở!… Nếu lần này thật sự không vượt qua được, tôi nghĩ bố sẽ không hối hận.”
Ôn Noãn nghe vậy lại càng buồn bực hơn.
Sao Hoắc Chấn Đông lại không hối hận chứ?
Hoắc Minh đi ký tên trước khi phẫu thuật, Hoắc Chấn Đông tỉnh lại trong chốc lát, lúc ấy ôn Noãn ở bên ông.
Hoắc Chấn Đông gần như hôn mê, ông cụ nhắm mắt lại nhưng vẫn không quên một cái tên.
Trương Sùng Quang.
Bởi Hoắc Chấn Đông biết, những đứa trẻ khác đều sẽ quay về, nhưng Sùng Quang sẽ không trở về nữa.
Hoắc Chấn Đông nhớ mãi không quên.
Ông cụ liên tục gọi tên Trương Sùng Quang,
sau khi mở mắt ra nhìn thấy ôn Noãn, ông cụ liền kéo tay bà, lấm bấm: “Tìm Sùng Quang về! Các con không tìm, e là thằng bé sẽ không bao giờ trở
lại, ngoài ở nhà ra thằng bé còn có thể đi đâu được nữa chứ?”
Hoắc Chấn Đông nói xong lại rơi vào hôn mê.
Lúc này, òn Noãn vô cùng đau lòng.
Hoắc Doãn Tư dựa lưng lên tường, cắn nắm đấm, An Nhiên biết cậu ấy khó chịu trong lòng nên vẫn luôn ở bên.
Một lát sau, Hoắc Doãn Tư cầm điện thoại, bấm một dãy số.
Thuộc về Trương Sùng Quang.
Không ngờ, cậu ấy chưa kịp nói, Trương Sùng Quang đã trả lời: “Anh đến bệnh viện ngay đây.”
Hoắc Doãn Tư cũng rất ngạc nhiên.
Sau một lúc lâu cậu ấy mới hạ điện thoại xuống, nói với Hoắc Minh và ôn Noãn: “Lát nữa anh ấy sẽ đến.”
Khi Trương Sùng Quang chạy tới, cơ thể Hoắc Chấn Đông xuất hiện chuyển biến xấu, bác sĩ lại đẩy ông cụ vào phòng cấp cứu một lần nữa.
Nhưng không có hy vọng.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!