Hoắc Chấn Đông đang trong thời khắc hấp hối.
Có lẽ sắp phải rời đi, đầu óc ông cụ thanh tỉnh lần cuối, Hoắc Chấn Đòng mở to mắt nhìn con trai mình, lấm bẩm: “Minh Châu với Lục Khiêm đâu? Sao không thấy chúng?”
Hoắc Minh cúi xuống nói bên tai ông cụ: “Họ
đang đến ròi, máy bay đã hạ cánh.”
“Tốt quá!”
Hoắc Chấn Đông không ngừng lặp lại câu nói này, ông cụ vẫn mong mỏi được gặp lại con gái yêu quý của mình, Minh Châu không thông minh nhưng cũng may mấy năm nay được như ý, thằng nhóc Lục Khiêm cuối cùng cũng không phụ lòng con bé.
Hoắc Chấn Đông khẽ nhắm mắt.
Hoắc Minh cúi đầu, khóe mắt rưng rưng, tuy muốn nói thêm vài lời nhưng ông cũng biết thời gian của Hoắc Chấn Đông không còn nhiều… ông cắn răng gọi con cái vào nói lời cuối với Hoắc Chấn Đông.
“Đừng khóc! Đừng khóc.”
“Hoắc Minh… Bố sắp được gặp mẹ con rồi, mấy năm nay bố rất nhớ bà ấy, nhưng bà ấy không bước vào giấc mơ của bố, bố sợ nếu đi quá muộn, bà ấy ở dưới phải chịu khổ, vậy phải làm sao đây? Vậy nên bố phải đến bên bà ấy sớm hơn một chút.”
“Các con không được đau lòng, bố không sao!”
Ai cũng đều rưng rưng nước mắt, nhưng
không aỉ bật khóc.
Lúc này Minh châu và Lục Khiêm chạy đến.
Lục u nhỏ tuối nhất trong nhà, cô bé không nhịn được mà ôm Hoắc Chấn Đông khóc, Hoắc Chấn Đông khó khăn giơ tay lên chạm vào tóc cô bé, đứa trẻ này thật giống Minh Châu!
Đáng tiếc, ông không thế nhìn thấy con bé gả chồng.
“Bố!”
Cổ họng Hoắc Minh châu nghẹn lại, dẫu biết con người có sinh có tử, nhưng bà ấy vẩn không chấp nhận được.
Hoắc Chấn Đông qua đời, bà ấy và anh trai không còn bổ mẹ nữa.
Hoắc Minh đi đến, nhẹ nhàng ôm lấy vai bà: “Minh Châu, mạnh mẽ lên.”
Minh Châu không khỏi ôm ông mà òa khóc: “Anh ơi!”
Hoắc Chấn Đông đã đến giới hạn, ánh mắt dán chặt vào Hoắc Tây, ông cụ muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời… Hoắc Tây biết ông cụ muốn hỏi Trương Sùng Quang.
Cô vội vàng quỳ xuống lại gần, rưng rưng nước mắt nói: “Thằng bé sẽ đến ngay.”
Hoắc Chấn Đông nhắm chặt mắt lại.
Khi mọi người cho rằng ông cụ không còn tại thế nữa, thì cửa hành lang bệnh viện mở ra, thư ký Tân đấy xe lăn bước nhanh đến gặp Hoắc Chấn Đông lần cuối trước khi ông cụ qua đời.
“Ông/’ Trương Sùng Quang nắm lấy bàn tay lạnh buốt.
Hoắc Chấn Đông đã không còn sức nói chuyện, ông cụ miễn cưỡng mở mắt, nhìn chân trái của Trương Sùng Quang….
Môi ông mấp máy, cổ gắng phát ra âm thanh.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!