Ôn Noãn đặt một ly trà lên tay Trương Sùng Quang, thật lâu sau vẫn chưa đứng dậy, Trương Sùng Quang cũng cảm thấy không ổn trong lòng, anh nhỏ giọng nói: “Cảm ơn mẹ.”
Một chữ “Mẹ”, càng khiến ôn Noãn thêm đau lòng.
Cuối cùng bà không nhịn được, ừ một tiếng, sau đó vào nhà vệ sinh sửa soạn lại đồ.
Bầu không khí trong phòng khách rất khó
nói.
Hoắc Doãn Tư nhìn Trương Sùng Quang: “Bố tôi ngủ trưa bây giờ còn chưa dậy, tay ngứa quá, chúng ta đánh hai ván đi?”
Trương Sùng Quang cười nhạt: “Thua không được khóc nhè đâu đấy.”
Hoắc Doãn Tư hừ nhẹ: “Anh nghĩtôi vẫn còn tám tuối sao!”
Hai người đàn ông chăm chú chơi cờ, Lục Thước đứng bên nhìn, thi thoảng ngước về phía nhà vệ sinh.
Lúc này Hoắc Tây xuống lầu.
Cô bế Tiếu Hoắc Tinh mới tỉnh ngủ, chậm rãi bước xuống, Tiểu Hoắc Tinh từ xa đã thấy bóng dáng Trương Sùng Quang, kêu lên bố ơi bố ơi.
Không còn cách nào khác, Hoắc Tây đành phải bế cô bé đến.
Trương Sùng Quang không đứng lên được, anh cứ ngồi vậy nhận lấy Tiểu Hoắc Tinh, khoảnh khắc bọn họ chạm vào nhau, thậm chí anh còn đụng phải nơi nữ tính nhạy cảm của Hoắc Tây.
Hoắc Tây ngước mắt, anh cũng thế.
Bốn mắt nhìn nhau, một lời khó nói.
Đây cũng là 1’ân đầu họ tiếp xúc sau khi anh nói có bạn gái… Một lát sau Hoắc Tây hoàn hồn,
cô nhẹ giọng hỏi: “Sao không đưa bạn gái đến đây?”
Ánh mắt Trương Sùng Quang tối lại: “Cô muốn tôi dẫn cô ấy đến?”
Hoắc Tây không trả lời.
Nói nhiều lại chứng tỏ cô để ý, với cả ở đây quá nhiều người.
Trương Sùng Quang cũng sẵn sàng bỏ cuộc, đế Lục Thước tiếp tục chơi cờ, còn anh tập trung chơi với con… Dù cố tỏ ra bình thường, nhưng hai chân này của anh lại không thế như trước, thậm chí còn không thể đứng dậy ngay lập tức, huống chi anh đang ôm Tiếu Hoắc Tinh trong lòng.
Hoắc Tây vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cô bế Tiểu Hoắc Tinh lên, bình tĩnh nói: “Bệnh gút nghiêm trọng không? cần phải trị liệu không? Để kéo dài cũng không tốt.”
Trương Sùng Quang siết chặt tay.
Nhẹ nhàng nắm lấy hơi ấm còn sót lại trên đầu ngón tay, anh thản nhiên nói: “Sao, bây giờ cô vẫn còn quan tâm tôi à?”
Hoắc Tây không có cách nào trả lời.
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Dạo này thế nào, nghe nói cô đang chuẩn bị hẹn hò, có người thích hợp chưa?”
Cùng một câu hỏi, anh đã hỏi qua rất nhiều
lần, Hoắc Tây cảm thấy bọn họ đã chia tay quá nhiều.
Cô cụp mắt cười nhạt: “Nếu gặp được, tôi sẽ báo cho anh một tiếng.”
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng vuốt ve chân trái mình, cũng phụ họa: “Đến lúc đó tôi cũng sẽ chúc mừng cô.”
Bọn họ nói chuyện phiếm, vừa căng thẳng lại nhàm chán.
Lục Thước chăm chú nghe, đến nỗi thua thảm hại, cậu ấy còn không thừa nhận mình chơi không giỏi lại muốn chơi trò khác… Hoắc Doãn Tư cất quân cờ, cười nhạo: “Bây giờ đã là ván thứ mười mà cậu còn thua! Đừng cãi bướng nữa.”
Cậu nói xong, lại thấy Lục Thước vểnh hai lổ tai nghe ngóng Trương Sùng Quang, cậu ấy cười lạnh: “Anh Sùng Quang, Doãn Tư đang nói tôi, chắc chắn không phải đang nói anh đâu.”
Cơ mặt Trương Sùng Quang hơi co giật.
Hai đứa nhóc này!
Cũng may lúc này, Hoắc Minh xuống lầu, người giúp việc cũng chuẩn bị cơm tối xong.
Một bữa cơm bình thường như bao bữa cơm khác.
Mỗi người đều mang trong mình tâm tư riêng.
Sau khi ăn xong, Trương Sùng Quang chuẩn bị tạm biệt, khi rời đi, Miên Miên không nhịn được mà chạy tới, đưa cho anh một túi chườm nóng màu hồng nhạt: “Dùng cái này chân sẽ không đau nữa.”
Trương Sùng Quang nhận lấy, hổc mắt nóng lên.
Anh không nỡ làm con thất vọng nên đành đồng ý: “Bố biết rồi.”
Miên Miên lại không nhịn được ôm anh, Trương Sùng Quang ôm chặt con, khóe mắt liếc sang sân thượng lầu hai… Hoắc Tây đứng đó, dáng vẻ rất an tĩnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!