Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Không khí trong xe đầy áp lực, tài xế lâu rồi không thấy Trương Sùng Quang như vậy.

Anh ta không dám thở mạnh, chỉ biết tập trung lái xe.

Chiếc xe RV màu đen sang trọng chạy trên đường phố thành phố B sầm uất. Đường mới lên đèn, hai bên đường người đi lại đông đúc. Trương Sùng Quang nghiêng đầu ngắm nhìn… Lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân lạc lõng giữa nơi đây.

Cứ như vậy, xe chậm rãi chạy qua phố phường sầm uất, đến nơi dân cư thưa thớt.

Cuối cùng, xe băng qua con đường trồng cây hai bên thuộc khu vực tư nhân, rẽ vào biệt thự của anh… Tài xe đang định dừng xe thì Trương Sùng Quang bỗng nhiên nói: “Chạy xe xuống hầm đi.”

Lái xe giật mình, nhưng vẫn làm theo, đánh tay lái chuyển hướng.

Hầm đế xe của biệt thự rất rộng. Trương Sùng Quang là người yêu xe, sau vài năm đã tậu được hơn mười mấy chiếc, thỉnh thoảng sẽ đối xe ra ngoài chơi.

Nhưng hiện tại thì…

Trương Sùng Quang ngồi ở ghế sau, lặng lẽ mở miệng: “Anh xuống xe trước đi.”

Tài xế hơi do dự rồi xuống xe.

Bên trong xe chỉ còn lại một mình Trương Sùng Quang, trong không gian kín chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh… Lát sau, anh mở cửa từ từ xuống xe, đi đến chỗ đậu những chiếc xe yêu thích mà mình đã mua.

Ngón tay thon dài, khẽ vuốt ve.

Đầy lưu luyến.

Chỉ có điều chiếc xe nào cũng bị phủ một lớp bụi, hơn nửa năm không ai sử dụng chúng… Tác dụng duy nhất của chúng chính là ở đây bám bụi.

Trương Sùng Quang nghĩ có lẽ anh không còn cơ hội lái chúng nữa rồi.

Giống như Hoắc Tây, anh cũng không thế có được cô nữa.

Lẳng lặng đứng một hồi lâu, anh lấy di động gọi cho thư ký Tần, lãnh đạm phân phó: “Giúp tôi thanh lý toàn bộ hơn mười chiếc xe trong hầm đế xe… Đúng vậy, giá không quá thấp là được.”

Bên kia đầu dây, thư ký Tần ngơ cả người.

Đây đều là những chiếc xe mà Tống Giám đốc Trương vô cùng yêu quý, có mấy chiếc còn mua khi đi cùng luật sư Hoắc, sao bây giờ lại muốn thanh lý hết?

Cô ấy sợ mình nghe lầm, dè dặt hỏi lại lần

nữa.

Trương Sùng Quang cầm di động “ừ” một tiếng: “Đúng vậy, thanh lý hết đi!”

Tắt điện thoại, anh lại nhìn những chiếc xe anh từng rất thích. Bỏ đi những chiếc xe yêu quý này giống như tình cảm của anh đối với Hoắc Tây, dù luyến tiếc cỡ nào cũng đành buông tay.

Trương Sùng Quang bấm thang máy, chậm rãi lên lầu.

Anh trở lại phòng ngủ chính, cách bài trí vẫn giống trước đây, như thế vẫn nhìn thấy bóng dáng Hoắc Tây ở đây.

Anh im lặng nhìn một hồi láu, sau đó đi đến tủ rượu, lấy ra một chai rượu vang.

Sau vụ tai nạn, anh hầu như không đụng đến nó, bởi vì tình trạng chân anh không cho phép.

Nhưng hôm nay anh muốn uổng một chút.

Chất lỏng màu đỏ được rót vào ly đế cao.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement