Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Anh và cô nên duy trì một cuộc giao tiếp tốt đẹp, không cho người khác cơ hội chê cười.

Thế nhưng cô thực sự đã khiến anh nổi giận.

Đầu lưỡi Trương Sùng Quang đẩy khoang miệng, cười khẩy một tiếng: “Mới mẻ thật đấy! Luật sư Hoắc muốn chuyển đến chỗ của tôi, đã hỏi ý kiến của tôi lần nào chưa? Sao nào, da mặt dày như vậy là bởi vì nhớ nhung tôi sâu sắc sao? Chẳng lẽ gần đây không có thằng đàn ông nào có thể thỏa mãn cô à? Nếu cô

thực sự đang trống vắng vậy tôi có thể tìm giúp cô!”

Lời nói của anh vừa ngả ngớn vừa khó ưa, thực sự muốn làm cô phải tức giận, tốt nhất là tức đến mức không bao giờ trở về nữa.

Đương nhiên Hoắc Tây biết điều đó. Nhưng cô vẫn giơ tay lên, sau đó bàn tay nhẹ nhàng dừng trên gò má của anh, một cái tát rất nhẹ không những không đau mà ngược lại còn mang theo

một chút cảm giác thân mật.

Cô vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, đôi môi đỏ mọng hé mở, giọng khàn khàn đầy gợi cảm.

“Trương Sùng Quang, sau này anh không được nói như thế nữa.”

“Sau này, chúng ta cũng không được nói những lời giận dữ như vậy nữa.”

Ánh mắt cô như nước, xinh đẹp tới mức kinh người.

Trương Sùng Quang suýt chút nữa thì không thể chống lại được, bởi vì bản thân Hoắc Tây đối với anh đã là một sự hấp dẫn, đặc biệt hiện giờ cô còn chủ động đến vậy, quả thực là tự đem bản thân mình vào lòng anh.

Anh biết, nếu anh không quan tâm đến cảm xúc của cô, rất có thể anh sẽ đồng ý.

Sau này cô sẽ dịu dàng như nước, mà anh cũng có thể có được điều anh muốn, nhưng mà sao có thể... Anh của bây giờ sao có thể xứng đôi với cô?

Bây giờ Hoắc Tây vẫn hào quang muôn phía, vẫn rực rỡ lóa mắt như vậy.

Mà cơ thể của anh cũng đã vô cùng rách nát, xấu xí tới mức chính bản thân anh cũng không nhìn nổi.

Ánh mắt của Trương Sùng Quang nhanh chóng cụp xuống, anh đưa tay bắt được tay của Hoắc Tây, nhẹ nhàng đẩy ra... Khi lên tiếng một lần nữa là lại lạnh lùng tới cực điểm: “Mong luật sư Hoắc tự trọng, tôi là người đã có bạn gái!”

“Thật không?”

Hoắc Tây đứng trong gió đêm lồng lộng, chăm chú nhìn vào mắt anh, như có thể nhìn thấu tất cả.

Trương Sùng Quang trốn tránh.

Anh rời khỏi bữa tiệc thương mại từ sớm, đến khi ngồi vào xe, anh mất hết sức lực mà tựa lưng vào ghế ngồi, hoàn toàn không muốn động đậy. Toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có chân trái còn đau lâm râm.

'Thư ký Tần ngồi phía trước không biết những chuyện này, thấp giọng hỏi:

“Tổng Giám đốc Trương, không phải anh phải đợi Tổng Giám đốc Lâm sao? Sao anh lại về trước rồi?”

Trương Sùng Quang không có tâm trạng để nói chuyện công việc. Anh nhắm mắt lại, cúi đầu, lên tiếng: “Để lần sau gặp đi!... Nhân tiện, giúp tôi

dọn dẹp một căn biệt thự, rồi gọi điện thoại cho Hà Lộ, cô ta có thể đưa ra một số yêu cầu nhưng không được phép quá tham lam, sự kiên nhẫn của tôi có hạn.”

Thư ký Tần à một tiếng.

Cô ấy cũng là một người thông minh, suy nghĩ cẩn thận một lúc liền đoán ra sếp nhà mình bị làm sao.

Chị Ngô đã nói với cô ấy, nói là bà chủ chuyển hết đồ đạc này nọ tới biệt thự. Gương vỡ lại lành, là chuyện tốt!

Tại sao Tổng Giám đốc Trương lại sợ đến vậy?

Thư ký Tần nở một nụ cười gượng gạo, khuyên: “Anh có muốn nghĩ lại không? Thực ra có lẽ luật sư Hoắc cũng không để ý

šn tình trạng cơ thể của anh đâu, hơn nữa sau này chúng ta cũng có cơ hội hồi phục trở lại mà.”

Trương Sùng Quang không lên tiếng.

Anh biết, thư ký Tần cũng không biết về bí mật vợ chồng giữa anh và Hoắc Tây.

Anh và Hoắc Tây không thể làm một cặp vợ chồng bình thường nữa, chỉ vẻn vẹn dựa vào một chút tình cảm này để chống đỡ, có thể duy trì được bao lâu...

Thư ký Tân đợi một lúc lâu cũng không đợi được anh đổi ý.

Cô ấy chỉ có thể làm tốt những chuyện anh giao phó.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement