Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Hoắc Tây đổ mồ hôi khắp người, anh lại lau khô cho cô. €ó lẽ đã hao hết hơi sức...

Hoäc Tây chìm vào giấc ngủ say, anh chạm vào cô, cô cũng không cảm giác được gì, ngoan ngoãn nằm đó.

Ánh mắt Trương Sùng Quang tĩnh mịch.

Anh vừa thu dọn xong thì người giúp việc cũng đã dẫn bác sĩ Lâm tới, biết bên trong có thể có chuyện gì đó nên gõ cửa trước: "Ông chủ, bác sĩ Lâm đến rồi."

Trương Sùng Quang ngồi ở mép giường, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của Hoắc Tây, lạnh nhạt nói: "Vào đi!"

Người giúp việc dẫn bác sĩ vào.

Bác sĩ bước vào, biết thân phận của Hoäc Tây nên cũng không dám sơ suất, cẩn thận đo nhiệt độ cơ thể cô, nhìn rồi nói: "Hơn 38 độ, đã giảm một chút!”

Nhưng ông ta vẫn tiêm cho Hoắc Tây một mũi hạ sốt, phối hợp với thuốc, cuối cùng ông ta nhìn qua một lượt rồi nói: “Người ăn ngũ cốc hoa màu cũng sẽ bị bệnh, nhưng chỉ cần nhìn vào sắc mặt của bà Trường thì cũng có thể nhìn ra bà ấy yếu quá, thường ngày phải bồi bổ thêm, nếu không, gặp hôm nào trở trời đổ mưa thì sẽ sinh bệnh.”

Ông ta gọi Hoắc Tây là bà Trương, Trương Sùng Quang cũng không phủ nhận.

Mọi người đều biết họ đã ly hôn, nhưng bây giờ Hoắc Tây đang nằm trên giường của anh, nhìn thế nào cũng thấy mờ ám.

Chốc lát sau bác sĩ Lâm đã rời đi.

Trương Sùng Quang sai người giúp việc tiễn ông ta, còn anh thì từ từ nằm xuống giường, cạnh Hoäắc Tây... Cô ngủ rất say, hiếm khi ngoan ngoãn như vậy.

Anh không nhịn được di chuyển tới, nhẹ nhàng áp mặt qua, thì thầm: “Bà Trương."

Khoảnh khắc trộm được này, anh rất trân trọng.

Cả đêm nay, anh ôm cô tựa như ôm báu vật.

Cuối cùng thì mưa cũng tạnh.

Đêm rất yên tĩnh, chỉ có mái hiên ngoài cửa sổ...

ml thanh tí tách lọt vào tai từng tiếng một.

Trương Sùng Quang không biết đã bao lâu rồi mình chưa cảm nhận được sự bình yên như vậy, anh ôm lấy Hoắc Tây... ôm cô vào lòng, giống như khi họ còn nhỏ.

Đêm dù có dài đến mấy thì cuối cùng trời cũng sáng.

Khi chân trời hiện ra đám mây trắng đầu tiên, dưới ánh nắng ban mai mờ ảo, anh cúi đầu hôn lên trán cô rồi từ từ buông tay cô ra, đang định rời đi thì thấy tay Hoäc Tây tóm vào không trung, như thể muốn giữ anh lại.

Nhưng rốt cuộc là do anh muốn rời đi, làm sao cô có thể giữ lại được?

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement