Sau đó, anh còn hôn cô.
Hoắc Tây lúc đó nửa tỉnh nửa mê, nhưng cô vẫn chưa chết, vẫn còn nhớ một chút cảm giác khi cơ thể lay động, cô vẫn nhớ lúc ấy mình đã ôm cổ anh cầu xin như thế nào.
Họ...
Trong lúc cô đang suy nghĩ thì có tiếng người giúp việc gõ cửa: "Bà chủ, bà thức chưa? Ông chủ gọi về bảo tôi hỏi thăm bà."
Trương Sùng Quang đến công ty? Hoắc Tây hơi cụp mắt, nhẹ nhàng đáp: "Vào đi!" Người giúp việc mở cửa bước vào, trong tay còn cầm theo một túi giấy, mỉm
Sáng sớm thư ký Tân đã về thành phố B, còn mang theo quần áo cho. bà, bà thử xem mặc có vừa người hay không. ”
Thư ký Tần đã chọn thì đương nhiên vừa người.
Hoäc Tây cười khế: "Cảm ơn! Chuẩn bị bữa sáng giúp tôi, tôi tắm rửa rồi xuống lầu ăn."
Người giúp việc rất vui: "Bữa sáng đã được chuẩn bị xong từ sớm, đều còn ấm và bổ dưỡng, sáng sớm ông chủ đã đặc biệt căn dặn, nói suốt một buổi!"
Nụ cười của Hoäc Tây nhạt đi: Căn dặn cả buổi để làm gì, cùng lắm cô cũng chỉ ăn ở đây một lần thôi.
Đêm qua là ngoài ý muốn, Hoäắc Tây cũng không để trong lòng.
Nếu Trương Sùng Quang đổi ý thì sáng nay anh đã không đi mà sẽ ở lại với
Hoắc Tây vào nhà tắm thay quần áo.
Trong lúc cài cúc, cô nhìn xuống vết xước trên cánh tay mình hồi lâu.
Xuống lầu ăn sáng, người giúp việc luôn cố gắng tìm cách nói chuyện với cô. u cũng là muốn bọn họ gương vỡ lại lành.
Hoắc Tây không ngắt lời, vẫn luôn im lặng lắng nghe, cho đến khi uống xong
ngụm sữa cuối cùng, cô mới nhẹ giọng nói: “Chuyện tối qua cảm ơn dì nhé, cũng cảm ơn ông chủ của mọi người nữa... Với lại, sau này đừng gọi tôi là bà chủ nữa."
Cô nhìn ngón áp út trống không, cười nhạt. "Bây giờ tôi đang độc thân."
Người giúp việc ngơ ngác: Tối qua không phải là đã làm lành rồi sao, rõ ràng là bà ta đã nghe được động tĩnh, sao hôm nay... vẫn như vậy?
Hoắc Tây ăn sáng xong thì rời đi.
Sau một đêm mưa gió, sáng sớm mặt trời đã tỏa nắng chói chang.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!