Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Lục u thơm mạnh cô bé một cái: “Dì thương con chết mất thôi.”

Chỉ trong chốc lát, cô nàng đã bế Tiếu Hoắc Tinh rời đi, trong vòng hai tiếng sau, tài khoản của cô còn được cộng thêm hai triệu tệ tiền tiêu vặt, cho nên cô nàng không những thương Tiếu Hoắc Tinh, mà còn thương anh Sùng Quang chết mất.

Khi đại sảnh đã không còn ai khác, Hoắc Tây mới nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay không phải cuối tuần, sao anh có thể đón Duệ Duệ và Miên Miên vậy?”

Trương Sùng Quang chỉ yên lặng nhìn cô chăm chú.

Tuy đang là thời điểm rét nhất trong năm, nhưng nhiệt độ trong biệt thự lại ấm áp như trời xuân, Hoắc Tây mặc một chiếc áo sơ mi tơ tằm mỏng, phối với một chiếc quần đen, mái tóc đen mới được uốn thành lọn dài gần đây, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy thích thú.

Sau khi nhìn hồi lâu, giọng anh hơi khàn đi: “Lớp của Trương Duệ có hoạt động cần bố mẹ cùng nhau tham gia, thằng bé hỏi anh nên anh đã ký tên đồng ý rồi. Hoắc Tây, em xem hôm đó có tiện không, thứ bảy tuần này.”

Hoắc Tây cũng nhìn anh.

Một lúc lâu sau, cô cầm tách trà lên, uống nửa phần trà còn lại, sau đó đặt xuống: “Anh đã quyết định xong cả rồi, còn hỏi em làm gì.”

Trương Sùng Quang cầm lấy tách trà kia lên, thờ ơ ngắm nghía.

“Anh chỉ không muốn làm Trương Duệ thất vọng thôi.”

Hoắc Tây cười nhạt, xem như đồng ý, mối quan hệ giữa bọn họ ít nhiều cũng có chút mập mờ, những người giúp việc ra vào phòng đế dọn đồ ăn đều mím môi mỉm cười.

Trương Sùng Quang ho nhẹ, hỏi Hoắc Tây: “Em ở bên cậu trai trẻ kia thế nào rồi?”

Hoắc Tây không trả lời ngay.

Cô không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cầm một cuốn tạp chí lên lật qua quít, hờ hững nói: “vẫn như trước!”

Trương Sùng Quang:…

Anh cũng không mặt dày hỏi lại làm gì, hỏi thêm lần nữa lại có vẻ như là cổ ý.

Lúc này, Tiếu Trương Duệ đang đứng trên cầu thang, khuôn mặt nhỏ luôn tỏ ra lạnh lùng thường ngày hơi đỏ lên, hiển nhiên là nghe được mấy lời vừa rồi của bố mẹ, đang thầm vui vẻ trong lòng.

Hoắc Tây ngẩng đầu lên thì thấy cậu bé, dịu

dàng nói: “Lên gọi chị xuống lầu ăn cơm đi con.”

Tiếu Trương Duệ gật đầu, quay lên gọi Miên Miên, cậu bé thật sự rất vui nên bữa tối ăn được những hai chén cơm, còn ôm em gái tới, dỗ cô bé ăn được hai chén cơm nhỏ.

Lục u thấy mà trợn mắt há mồm.

Cô nàng nghĩ, may mà anh trai Lục Thước của cò không có tật xấu này, chứ hễ mà vui một cái là dỗ em gái ăn cơm như cậu bé, có lẽ lúc bé cô nàng đã thành con heo mất thôi.

Sau khi ăn xong, Trương Sùng Quang không qua đêm ở biệt thự nhà họ Hoắc, trước khi đi, Hoắc Tây gọi anh: “Anh đưa Lục u về đi, em thấy gần đây tâm trạng của con bé không được tốt, đã trễ thế này rồi, em không yên tâm để con bé lái xe.”

Trương Sùng Quang đang định châm một điếu thuốc, nghe vậy thì cất điếu thuốc vào lại trong bao.

Anh đáp: “Để anh chở con bé về nhà.”

Lúc hai người chuẩn bị rời đi, Hoắc Tây lại dịu dàng nói: “Bảo lão Triệu lái xe chậm một chút, đêm nay có sương mù đấy! Anh về cũng nghỉ ngơi sớm đi, nhớ ngâm chân nhé.”

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement