Trương Sùng Quang cười nhẹ: “Từ khi nào mà luật sư Hoắc lại giản dị thế, dùng rượu thuốc bôi lên vết thương.”
Hoắc Tây ôm anh và hôn một cái: “Là cuộc sống, không phải giản dị! Yêu đương cũng tốt, nhưng không thể suốt ngày sổng bằng cái này, chúng ta còn phải nuôi con, còn phải lo cơm ăn áo mặc.”
Cô hôn xong định rời đi, nhưng anh giữ cằm hôn cô hồi láu.
Hôn đến mức nổi lửa, lúc này anh mới buông cô ra.
“Ngủ đi, ngày mai em phải đi công tác nuôi cả nhà.” Hoắc Tây nói.
Thật ra, đây là vụ án công ích, nên cô không lấy tiền.
Phải đến thành phố T ba ngày.
Hoắc Tây đã dậy từ sáng sớm để thu dọn hành lý, sau đó ăn sáng rồi đến sân bay, nhưng khi bước vào phòng đế quần áo liền phát hiện hành lý đã được thu dọn, quần áo cũng được xếp gọn gàng trong vali, hơn nữa đều là tất cả những gì cô
cần.
Cô lặng lẽ nhìn một lúc, khóe mắt hơi ươn ướt.
Dù tối qua họ đã gần gũi khăng khít, nhưng mãi đến lúc này cô mới có cảm giác chân thật, Trương Sùng Quang đã trở lại, bọn họ thật sự đã ở bên nhau.
Không biết từ khi nào, Trương Sùng Quang đã đến, dựa vào cửa.
Chiếc áo len cố lọ màu xám nhạt rất hợp với anh.
Anh cầm cốc sữa nóng trên tay, vừa uống vừa hỏi: “Nhìn xem còn cần gì nữa không? Chút nữa anh đưa em ra sân bay.”
Hoắc Tây đóng vali lại, ôm cổ anh: “Tống Giám đốc Trương thật tri kỷ!”
Trương Sùng Quang giơ cốc ra xa, kháng nghị: “Tối qua chúng ta làm trong xe, em không gọi anh là Tổng Giám đốc Trương… Luật sư Hoắc có muốn anh làm em nhớ lại một chút không?”
Tình huống mất kiểm soát đó, Hoắc Tây không muốn nhớ lại.
Cô cắn nhẹ cằm anh: “Khi về em sẽ tính số với anh.”
Nói xong cô đi rửa mặt, Trương Sùng Quang nghiêng đầu nhìn bóng lưng cô… Ánh nắng từ bên
ngoài cửa sổ chiếu lên người cô, phủ lên một thứ ánh sáng dịu nhẹ, lòng anh mềm mại, không nhịn được mà hỏi: “Khi nào chúng ta mới đi đăng ký?”
Hoắc Tây đánh răng, dừng tay một chút: “Đăng ký gì?”
“Đăng ký kết hôn!”
“Cái này… Em thấy bây giờ khá tốt, ở chung bất hợp pháp cũng kích thích.”
Trương Sùng Quang:…
Anh đi đến sau lưng cô, vỗ nhẹ lên mông cô: “Hư! Nói đi, khi nào chịu đi đăng ký với anh, cho anh một thân phận hợp pháp?”
Hoắc Tây đánh răng xong, lấy khăn lau mặt, nhìn anh trong gương.
“Thân phận quan trọng lắm sao?”
Trương Sùng Quang khăng khăng nói rất quan trọng, Hoắc Tây cười: “Dựa vào số liệu, hầu hết các cặp đôi chưa đăng ký kết hôn sẽ trải nghiệm cảm xúc tốt hơn những đôi đã đăng ký, Trương Sùng Quang, em thấy chúng ta nên thử.”
Trương Sùng Quang không muốn thử chút nào.
Anh đưa ra thời hạn cho cô: “Đi công tác về, chúng ta liền đăng ký! Đúng lúc qua tết Nguyên Đán, Cục Dân chính cũng đi làm rồi, Hoắc Tây, đáng ra không nên để em đi công tác.”
Cô nhón chân hôn anh, vạch trần anh: “Nghỉ lễ ở nhà, chỉ biết thỏa mãn dục vọng vô tận của Tổng Giám đốc Trương, thà đi công tác thì hơn.”
“Anh sẽ kiềm chê’.”
Hoắc Tây cười nhẹ: “Vậy cảm ơn Tống Giám đốc Trương.”
Cô vẫn dứt khoát đi công tác, dường như chuyện tối qua không ảnh hưởng đến cô.
Trương Sùng Quang hơi thất vọng, lo được lo mất.
Chẳng lẽ Hoắc Tây thật sự không có cảm giác gì sao?
Đầu năm mới, Hoắc Tây không ở nhà, một mình Trương Sùng Quang chăm ba đứa con.
Tuy vất vả, nhưng lại vô cùng mãn nguyện.
Anh rất nhớ Hoắc Tây, nhớ hơn bao giờ hết, không phải cơ thế cô, mà anh nóng lòng muốn được sống chung với cô, nhưng cô thì hay rồi, bọn họ mới hòa giải thì cô đi công tác.