Trương Sùng Quang không thể ngủ tiếp.
Anh bật dậy, từ sau khi bị thương ở chân, anh chưa bao giờ nhanh như vậy, bởi chân sẽ đau, nhưng không biết có phải khi con người đạt đến giới hạn sẽ bứt phá thế lực không, lúc này anh không hề cảm thấy bất tiện, cũng không hề đau đớn.
Anh đeo thắt lưng rồi bước ra ngoài, nhanh chóng xuống lầu và bấm sổ cho trợ lý của Hoắc Tây.
Trợ lý mơ màng tỉnh dậy: “À, tôi không theo cô ấy đến thành phố T.”
Trương Sùng Quang vào gara, mở một chiếc xe ngồi vào, anh cầm điện thoại tạm dừng một chút: “Cô có tra được lịch trình hôm nay của cô ấy không?”
“Có có.”
Trợ lý lập tức kiểm tra, chưa đến một phút đã gửi cho Trương Sùng Quang: “Vào gần tối, luật sư Hoắc gọi điện và nói muốn đến nhà hát địa phương đế kiếm tra, nói là nơi đó có thể liên quan đến vụ án.”
“Gửi định vị cho tôi! Cô liên hệ với khách sạn Hoắc Tây ở, giữ liên lạc với nơi đó.”
Khi Trương Sùng Quang nói những từ cuối, giọng nói đè nặng, anh kiềm chế cố gắng bình tĩnh: “Có thể Hoắc Tây đã xảy ra chuyện! Nhờ cô… Liên lạc với bố mẹ tôi, nếu cần lập tức sắp xếp một chiếc trực thăng cứu hộ, tìm thêm hai bác sĩ, còn sắp xếp phòng giải phẫu trong bệnh viện, nói bọn họ, Hoắc Tây là máu gấu trúc.”
Anh nói xong liền ngắt máy, anh tin tưởng vào năng lực của trợ lý Hoắc Tây.
Trương Sùng Quang không chút do dự khởi động xe, bác sĩtừng nói với anh, tốt nhất không nên lái xe, nhưng cách nhanh nhất để thành phố T hiện giờ chỉ có lái xe.
Đêm tối, bao phủ vạn vật.
Trương Sùng Quang lái chiếc Land Rover lao ra gara, đi thẳng về hướng tây… Anh lái xe rất nhanh, nhanh hơn bao giờ hết.
Trong khi lái xe, trong đầu anh lướt qua tin tức vừa xem.
Tòa nhà trăm tuổi ở thành phố T bất ngờ sụp đổ trong đêm, rất may không có du khách nào bên trong.
Hoắc Tây… Có thể ở trong đó.
Một lúc sau, tiến vào cao tốc, đèn đường liên tục bị bỏ lại phía sau, anh giữ chặt vô lăng… Đến
nỗi khớp xương trắng bệch.
Trong lúc đó, trợ lý Hoắc Tây gọi đến.
Cô ấy đã sắp xếp xong, cũng đang lái xe đến thành phố T, vẫn không thể liên lạc được với Hoắc Tây. Không chỉ cô ấy, Hoắc Minh, ôn Noãn, kể cả Lục u ở nhà cũng đi theo.
Người đến thành phố T trước là Trương Sùng Quang.
Khi anh chạy xe đến nhà hát, đã là bốn giờ sáng.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!