Ôn Noãn đành nghiêng người, để Cố Trường Khanh tiến vào.
Cố Trường Khanh yên lặng vào phòng bệnh.
Hắn bỏ thuốc bổ trong tay xuống, sau đó bất ngờ quỳ xuống trước giường bệnh Ôn Bá Ngôn.
Nước mắt Ôn Bá Ngôn lấp lóe.
Dì Nguyễn dường như muốn khóc rống lên: Cái này là làm gì!
Ôn Noãn muốn nói chuyện, nhưng Ôn Bá Ngôn nhẹ giọng bảo: "Ôn Noãn, con và dì vào phòng trong đi, bố có chuyện muốn nói với Trường Khanh."
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng chớp mắt.
Hắn nói: "Chú Ôn vẫn nguyện ý gọi con là Trường Khanh, chứng tỏ vẫn còn tình cảm với con."
Dì Nguyễn mắng chửi: "Cậu còn mặt mũi nói đến chuyện tình cảm sao?”
Ôn Bá Ngôn nhìn bà ấy một chút, dì Nguyễn cúi đầu, kéo Ôn Noãn vào phòng trong.
Đợi đến khi phòng bệnh an tĩnh lại.
Ôn Bá Ngôn nằm yên không tiếng động, ông ấy không nhìn người đang quỳ kia, mà nói thầm: "Giao tình của tôi và bố cậu mấy chục năm, trước kia Ôn Noãn còn thích cậu như vậy, tôi thật không thể ngờ cậu lại có thể làm thế với tôi! Trường Khanh... Cậu lúc đầu làm rất tốt, rất đúng, là đàn ông nên tàn nhẫn độc ác, không màng tình cảm... Nên dùng cả đời để nắm lấy cơ hội thăng tiến."
Cố Trường Khanh không nói lời nào.
"Trường Khanh... Cậu không nên yêu Ôn Noãn! Cậu nhìn xem, quyền thế địa vị, tiền tài, còn có người tình, nhưng cậu cũng không vui vẻ gì nhỉ? Đêm đến khi giật mình tỉnh mộng, có phải cậu đang hối hận về lựa chọn của mình hay không?"
Giọng Cố Trường Khanh như nghẹn lại.
"Phải! Chú Ôn... đúng thế!"
"Xin chú Ôn tha thứ, xin hãy cho con thêm một cơ hội."
Ôn Bá Ngôn nhẹ giọng thở dài: "Đã muộn rồi! Cố Trường Khanh, đã quá muộn... Trong lòng Ôn Noãn đã không còn cậu nữa! Chuyện đã qua, đừng làm con bé khó xử nữa!"
Toàn thân Gố Trường Khanh lạnh buốt.
Lúc hắn rời đi, hồn bay phách lạc.
Rõ ràng... Trước đây Ôn Noãn thích hắn, rõ ràng bọn họ đã bên nhau bốn năm, rõ ràng hắn có nhiều cơ hội để ở bên cô như vậy.
Thế nhưng tại sao hắn lại lần lượt bỏ qua!
Cửa phòng bệnh mở ra, Cố Trường Khanh và Hoắc Minh đối mặt nhau.
Hoắc Minh ăn mặc lịch sự, khiến Cố Trường Khanh trông vô cùng chật vật.
Hai người đàn ông lướt qua nhau.
Cố Trường Khanh dừng bước, giọng nói lạnh lùng: "Hoặc Minh, anh chưa chắc có được cô ấy đâu."
Từ trước đến nay, Hoắc Minh không để hắn vào mắt.
Anh phủi áo sơ mi trắng như tuyết, ngạo mạn nói: "Tổng Giám đốc Cố, cậu nghĩ tôi cũng ngu xuẩn như cậu sao?"
Cố Trường Khanh hoảng sợ rời đi.
Hoắc Minh nhìn hắn rời đi, dáng vẻ tự tin không ai bằng bỗng chốc sụp đổ.
Cái gì vậy chứ...
Cảnh Từ vừa mới từ bỏ, Cố Trường Khanh đã trở về!
Trong lòng Hoắc Minh tức giận, vào phòng bệnh hỏi thăm, nhưng không để ý đến Ôn Noãn... Người lớn ở đây đều nhìn ra, giả vờ như không biết.
Thời gian nghỉ trưa.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!