Nụ hôn qua đi.
Hô hấp cả hai rối loạn...
Ôn Noãn mất sức tựa vào vách tường nhà vệ sinh, nếu không có anh đỡ thì cơ thể cô đã sớm ngã nhào ra đất, dù vậy đôi chân vẫn không có sức.
Hoắc Minh cũng không tốt hơn cô là bao.
Gương mặt anh tuấn đỏ lên, hô hấp rối loạn, dáng vẻ giống như đã đè nén dục vọng rất lâu.
"Ôn Noãn..."
Giọng nói anh khàn đến lạ: "Cố Trường Khanh đã nói gì?
Ôn Noãn sợ làm phiền người lớn, cắn môi: "Tôi không biết."
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, rất khó đoán.
Lát sau, giọng nói anh mang theo vài phần dịu dàng, lần nữa cúi người hôn cô.
"Không muốn nói, chỉ muốn tôi hôn em thôi đúng không?"
Ôn Noãn vừa xấu hổ vừa bực mình, nhẹ nhàng đá anh một cái.
"Hoäc Minh, anh chỉ biết chọc tôi!"
"Anh nói muốn bắt đầu lại từ đầu... Anh muốn ở nơi như thế bắt đầu lại từ đầu với tôi sao?"
"Anh là đồ khốn."
Càng nói, khóe mắt cô đỏ lên.
Hoắc Minh không dừng lại, nhưng lại hôn nhẹ nhàng hơn.
Sau khi kết thúc, anh tựa vào trán cô thở dốc.
"Ôn Noãn, tôi rất nhớ eml"
"Đàn ông khi yêu, đều muốn làm chuyện đó với người con gái mình thích, nếu không thì đâu còn là đàn ông?... Em
nói xem có đúng không?”
Ôn Noãn nhìn anh chằm chằm, anh đang cưỡng từ đoạt lý.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!