Khi hai vạch đỏ xuất hiện trên que thử thai, cô nhìn chằm chằm vào đó một hồi lâu.
Cô lại mở một hộp khác, thử lần nữa vẫn là hai vạch đỏ.
Cô có thai! Đứa con của chương Bách Ngôn.
Toàn bộ sức lực trong cơ thể Lục u như bị rút cạn, cô ngã ngồi xuống bồn cầu, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng giây phút này cô vẫn cảm thấy tim mình như nghẹn thắt lại.
Cửa nhà vệ sinh nhẹ nhàng mở ra.
Diệp Bạch đứng ở ngoài.
Lục u nghe tiếng thì ngước mắt nhìn vào mắt anh… Im lặng nhìn khoảng mười giây, Diệp Bạch đến trước mặt cô, nhẹ nhàng vươn tay đặt lên đầu nhỏ của cô, ôm vào trong lòng.
Mũi Lục u hơi xót: “Diệp Bạch.”
Diệp Bạch “ừ” một tiếng, lát sau anh mới thấp giọng nói: “Nếu kết hôn, có lẽ không đợi được đến mùa thu rồi. Lục u, tháng sáu chúng ta tổ chức hôn lễ có được không?”
Anh nói chuyện nhẹ nhàng, không có gì thay đối so với trước.
Cũng giống như trước đây, Lục u gây ra một
mối họa nhỏ, Diệp Bạch chịu trách nhiệm dọn dẹp mọi chuyện.
Lục u ngẩng đầu nhìn anh.
Diệp Bạch ôm cô vào lòng, sau đó cúi xuống, hai người lặng lẽ ôm nhau… Mãi một lúc lâu anh mới lên tiếng: “Sáng mai đến bệnh viện kiếm tra, sau đó nói với người nhà đứa bé này của anh.”
Lục u lo lắng.
Diệp Bạch nhẹ nhàng ôm lấy cô, giọng của anh còn dịu dàng hơn cả màn đêm: “Bố mẹ anh sẽ không ở chung với chúng ta, một năm gặp không tới hai lần, họ sẽ không phát hiện, còn phía bên này… Anh nghĩ cho dù anh trai em có nhìn ra chút gì đó thì cũng sẽ không nói ra đâu. Lục u, khi con ra đời, ai nuôi thì là con của người đó, không liên quan gì đến huyết thống.”
Dù sao thì Lục u vẫn sợ anh tủi thân.
Diệp Bạch xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, thở dài: “Anh không muốn buông bỏ hạnh phúc đã có trong tầm tay.”
Đêm đó, họ gần như không ngủ được.
Hai người nằm trên một chiếc giường, đắp chăn nói chuyện, trong đêm tối, Diệp Bạch luôn nắm tay cô… Vậy nên Lục u mới không gặp ác mộng.
Sáng sớm, Diệp Bạch đưa cô đến bệnh viện kiếm tra.
Xét nghiệm máu dương tính, thai được tám tuần.
Lục u cầm giấy xét nghiệm, đọc đi đọc lại vô số lần, Diệp Bạch nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô: “Trở về từ từ đọc.”
Lục u cảm thấy dường như Diệp Bạch còn dễ chấp nhận sự thật này hơn cả cô.
Diệp Bạch ôm eo cô: “Đến quầy thuốc lấy vitamin B9!”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!