Mẹ Chương cảm thấy rất khó chịu.
Bởi vì Chương Bách Ngôn sống không tốt, mặc dù có Từ Chiêm Nhu ở bên cạnh. Nhưng mẹ Chương không phải kẻ ngốc, con trai bà ta luôn buồn fâu, còn cô gái Lục u này lại trở thành hoa có chủ.
Mẹ Chương lên tiếng, giọng điệu đâm chọt: “Đã lâu không gặp, cô Lục! Đây là chồng cô à?”
Sắc mặt Lục U tái nhợt.
Cô nhìn hai mẹ con phía đối diện, trên tay còn cầm giấy xét nghiệm.
Chương Bách Ngôn đang định khuyên mẹ mình rời đi thì khóe mắt lại liếc thấy tờ giấy xét nghiệm trong tay Lục u… Anh ta chưa có vợ, nhưng cái hàng chữ lớn kia anh ta vẫn biết đọc.
Lại nhìn thấy cử chỉ bảo vệ của Diệp Bạch, máu trong người Chương Bách Ngôn gần như đông cứng lại.
Giấy xét nghiệm bay khỏi tay Lục u.
Cô định nhặt lên nhưng trước mặt đã có một bàn tay thon dài khác hành động trước, là
Chương Bách Ngôn.
“Mang thai tám tuần!”
Chương Bách Ngôn lẩm bấm bốn chữ đó, sau khi lặp lại vài lần, anh ta ngước lên nhìn Lục U: “Mang thai tám tuần! Xem ra sau đêm đó, cô Lục đã qua lại với Tổng Giám đốc Diệp rồi! Vậy là mới vừa xuống khỏi giường của tôi đã lập tức leo lên giường Tống Giám đốc Diệp à? Nghe nói hai người còn sắp kết hôn nữa, chúc mừng nhé.”
Mẹ Chương là người đầu tiên không còn nghe lọt lổ tai.
Giọng bà ta khàn khàn: “Bách Ngôn, con có biết mình đang nói gì không? Một người phụ nữ như vậy làm sao xứng bước vào cửa nhà họ Chương chúng ta! Con nói đi, con không có quan hệ gì với cô ta cả!”
Tựa như không nghe thấy gì, Chương Bách Ngôn cứ nhìn chằm chằm vào Lục u.
Đáng lẽ anh ta phải buông bỏ từ lâu rồi.
Nhưng khi nhìn thấy cô có một chuyện tình đẹp như vậy, anh ta lại cảm thấy ghen tị và oán hận… Cô dựa vào đâu mà lại buông tay nhanh như vậy, thế thì nỗi hận thù suốt những năm qua của anh ta có ý nghĩa gì?
Sắc mặt Lục u tái nhợt.
Môi cô run run nhưng không thể thốt ra
được chữ nào.
Là lỗi của cô sao?
Rõ ràng là cơ thể cô đã không còn thích hợp cho việc sinh đẻ nữa, rõ ràng là sau đêm đó anh ta đã ép cô uống thuốc ngừa thai, nhưng ngay tại lúc tình cảm giữa cô và Diệp Bạch trong giai đoạn tốt nhất, đang chuẩn bị chuyện cưới gả thì cô lại mang thai đứa con của anh ta.
Bổ của con mình, chữ nào chữ nấy đều làm khó cô.
Lục u cụp mắt cười khẽ một tiếng: “Cảm ơn Tống Giám đốc chương đã chúc phúc, tôi và Diệp Bạch xin nhận lấy.”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!