Lục u và cô Hồ trò chuyện cả buổi chiều, buổi tối đã đến lúc Diệp Bạch tới đón cô.
Nhưng đúng lúc anh tạm thời có việc.
Lục u muốn đi dạo bên ngoài một chút.
Mùa này cây ngô đồng ngoài trời rất đẹp.
Cô H’ô lo lắng cho cô, muốn đi cùng cô, Lục u khẽ cười nói: “Không sao đâu, mới bốn tháng thôi, cơ thể con vẫn rất linh hoạt.”
Cô Hồ cười: “Cũng đúng, còn nhảy lên nhảy xuống như một con khỉ vậy!”
Cô ấy lại thở dài: “Lúc mẹ con mang thai Lục Thước đã phải chịu khổ rất nhiều, sau này làm cha con đau lòng chết đi được!”
Cò ấy vuốt ve bụng Lục U: “Dưỡng thai cho tốt.”
Lục u vâng một tiếng.
Sau đó, cô một mình đi dạo trên đường, hoa trên cây ngô đồng đã rụng, nhưng cành lá tươi tốt rất mát mẻ. Lục u đi dạo rất thoải mái, đi ngang qua một quán ven đường, cô còn mua một ly mâm xôi ướp lạnh.
Cô nhấp một ngụm, đang định gọi điện cho Diệp Bạch.
Chợt thấy một người đang đứng đối diện.
Đó là Chương Bách Ngôn.
Sắc mặt của anh có chút u ám, nhưng đã tốt hơn vừa rồi rất nhiều, có thể coi là điềm đạm. Mà dáng vẻ anh đứng đó dường như đã rất lâu… Anh đang đợi cô ư?
Lục u không truy đến cùng.
Bởi vì người đã đi, chuyện đã qua, không cần thiết phải suy nghĩ quá nhiều.
Cô đứng đó, Chương Bách Ngôn đi về phía cô.
Trên con phố người đến người đi, khi gặp lại nhau đã là cảnh còn người mất.
Anh lên tiếng, giọng có chút khó khăn: “Hồi đi học chúng ta từng ăn kem ở đây, em có nhớ không?”
Lục u lắc đầu: “Không nhớ.”
Cò nói thật, từ khi ở bên Diệp Bạch, từ khi
mang thai, cô rất ít khi nghĩ đến quá khứ, kế cả quá khứ giữa Chương Bách Ngôn và cô.
Vào khoảnh khắc đó, ánh sáng trong mắt Chương Bách Ngôn dần tắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!