Đi trên con đường người người qua lại, đi trên con đường bọn họ từng đi, anh vẫn nhớ lúc ấy Lục u đã ôm cánh tay anh, nhỏ giọng cầu xin:
“Chương Bách Ngôn, em chỉ ăn một cái thôi! Ăn một cái thôi!”
Trên đường phố người đến người đi, khóe mắt Chương Bách Ngôn lóe lên một tia sáng.
Những người xung quanh nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.
Anh nghĩ, may mà Lục u không nhìn thấy.
Anh nghĩ, cô kết hôn rồi, rất tốt!
Lục u lẳng lặng đứng nhìn bóng lưng Chương Bách Ngôn. Cô không hoài niệm điều gì cả… cô đã kết hôn, cô đã có chồng, cô không thể thay đổi thất thường.
Điện thoại reo, cô vội lấy ra xem.
Là Diệp Bạch gọi tới.
“Quay đầu lại!”
Lục u quay người lại, cô nhìn thấy Diệp Bạch, anh mặc áo sơ mi xám đậm, quần tây đen, hiển nhiên là vừa chạy từ công ty tới. Trang phục công sở của anh không hợp với con phố nhỏ này, kể cả cây kem trên tay anh.
Còn là vị xoài.
Lục u ngạc nhiên mừng rỡ, nhìn anh đi về phía cô và đưa cho cô cây kem trong tay.
“Chỉ được ăn một nửa thôi!”
Lục u ngoan ngoãn đồng ý, nhưng cô định sẽ
ăn hết.
Tháng sáu thích hợp ăn món này.
Diệp Bạch làm sao có thế không hiểu cô, nhưng anh chỉ nở nụ cười cưng chiều. Trong mắt anh… ngoại trừ ý cười, còn có Lục u, và Chương Bách Ngôn đang dần đi xa.
Anh không hỏi sao Lục u lại gặp được Chương Bách Ngôn.
Anh không hỏi cô họ đã nói chuyện gì.