Nhưng mẹ Chương vẫn muốn cố gắng một chút, bà đã bí mật đến thăm Lục U và đứa trẻ.
Vào khi trẻ được một tháng tuổi.
Sau khi Lục U xuất viện, cô không chuyển về nhà bố mẹ đẻ mà vẫn sống trong căn hộ của Diệp Bạch.
Bố mẹ Diệp Bạch trở về nước, ở nửa tháng rồi lại bay đi.
Lục Khiêm và Hoắc Minh Châu rất lo lắng cho con gái.
Tuy nhiên Lục U cảm thấy đã đến lúc cô phải tự lập. Bây giờ cô đã làm mẹ, không thể cứ để bố mẹ lo lắng cho mình, anh trai và chị dâu phải chăm sóc mãi.
Cô mời hai dì có năng lực đến hỗ trợ.
Có sự giúp đỡ của dì, Lục U vừa chăm sóc con vừa bắt đầu lo liệu công việc của công ty.
Không biết thì cứ từ từ mà học!
Lục U trải qua cái Tết âm lịch đầu tiên sau khi sinh Tiểu Diệp Hồi trong căn hộ của mình, mùng hai Tết mới về nhà bố mẹ đẻ ở vài ngày, đến mùng sáu Tết cô đưa Tiểu Diệp Hồi về nhà.
Tiểu Diệp Hồi sắp được một trăm ngày, trắng nõn mềm mại.
Buổi chiều đầu xuân, ánh mặt trời ấm áp.
Lục U đẩy Tiểu Diệp Hồi xuống lầu tắm nắng... Bác sĩ nói cô nhóc hơi thiếu vitamin D. Tốt nhất nên tắm nắng một chút, sẽ tốt cho sức khỏe.
Sau khi phơi nắng một lúc, Tiểu Diệp Hồi đã vung vẩy cái chân béo của mình, đi tiểu.
Chiếc tã hoa nhỏ bị nước tiểu làm ướt sũng, nặng trịch.
Dì cười nói: “Ăn được ngủ được, dễ nuôi thật!” Nói rồi bà quay lên lầu lấy cái †ã mới.
Lục U lau mông Tiểu Diệp Hồi, cuối cùng còn vỗ nhẹ một cái: "Thật nghịch ngợm!"
Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
"Trẻ con ở tầm này đều như vậy, ăn được ngủ được ị được."