Lục U ngắt lời bà: "Không có nếu! Đều là quá khứ rồi! Hơn nữa, tôi cũng đã kết hôn!"
Lúc này, Tiểu Diệp Hồi bắt đầu khóc.
Lục U bế cô bé lên, nhẹ nhàng dỗ dành. Cô nói nhỏ: “Sau này đừng đến đây nữa! Tôi không hận bà, nhưng tôi cũng đã quên mất chuyện khi xưa với Chương Bách Ngôn rồi, bây giờ không cần nhắc lại chuyện cũ nữa."
Lòng mẹ Chương lạnh lẽo.
Bà nhất quyết muốn đưa tiền mừng tuổi nhưng Lục U không chịu nhận, bởi vì ngay từ đầu Chương Bách Ngôn đã không muốn đứa trẻ này, nó ra đời trong tình
huống uống thuốc vô tác dụng, thế nên không liên quan gì đến nhà họ Chương.
Thái độ Lục U kiên quyết khiến mẹ Chương thất vọng cực độ.
Sau khi trở về, trong dịp năm mới đến, bà lại bệnh nặng một trận, các bác sĩ đã khám cho bà rất nhiều nhưng không ai biết bà bị bệnh gì...
Mẹ Chương rời đi, Lục U lại áp mặt vào mặt Tiểu Diệp Hồi.
Khuôn mặt đứa bé ấm áp, khóe mắt Lục U ươn ướt. Cô nhẹ nhàng nói: “Mẹ hy vọng con sẽ nhanh lớn, nhưng lại sợ con sẽ lớn quá nhanh.”
Bởi vì cô vẫn đang đợi Diệp Bạch.
Diệp Hồi lớn càng nhanh thì Diệp Bạch cũng sẽ càng nhanh bị người khác lãng quên.
Lục U cứ thế mà một mình nuôi con, xuân qua thu đến, lại một năm xuân về hoa nở.
Cô tiếp quản công ty của Diệp Bạch.
Cô đã hoàn toàn mất đi vẻ ngoài của một cô gái, trở thành một người phụ nữ chìm nổi ở thành phố B tấc đất tấc vàng.
Tiểu Diệp Hồi đã biết đi, tính đến nay đã mười sáu tháng. Chương Bách Ngôn thường đến thăm hai mẹ con. Nhưng anh không lên lầu mà chỉ đứng nhìn từ xa lúc Lục U dắt con đi dạo phơi nắng... Lục U không ngăn cản, nhưng cũng chưa bao giờ nói chuyện với anh, giống như đối xử với người xa lạ.
Lâu dần, Chương Bách Ngôn cảm thấy như vậy cũng tốt.
Ít nhất họ vẫn còn ở trong thế giới của nhau.