Chương Bách Ngôn từ trong không gian u ám, giương mắt nhìn cô gái trước mặt.

Đó là người vợ đã mang thai 6 tháng của anh ta. Lúc Tần Dụ cất ô, từng giọt nước nhỏ xuống... Lúc này anh ta mới biết, ngoài trời đang mưa, anh ta ngẩng đầu, khóe mắt mơ hồ thấy một nốt ruồi lệ mà bình thường ít ai nhìn thấy.

Giọng anh ta khàn khàn: "Sao em lại đến đây? Bên ngoài đang mưa à, Em đến bằng gì vậy? Có tài xế đưa em đi không?"

Tần Dụ cất kỹ dù.

Cô giương mắt nhìn thẳng vào mắt anh ta..... .

Ánh mắt Chương Bách Ngôn rất ảm đạm, nhưng ẩn trong đó là sự bình tĩnh, Tân Dụ nhìn một lúc rồi ngồi xuống bên cạnh Chương Bách Ngôn, cô bình tĩnh nói: "Sáng hôm nay, em đã trả cho tài xế khoản tiền lương cuối cùng rồi, cả đầu bếp và người làm vườn cũng đã đều đi hết!"

Cổ họng Chương Bách Ngôn căng lên.

'Tần Dụ tiếp tục mở miệng: "Chỉ hai ngày ngắn ngủi, tập đoàn đã trở thành thế này, anh không hề có ý định cứu nó đúng không? Chương Bách Ngôn, anh đây là đang chuộc lỗi cho sai lầm của mình hay sao? Anh cảm thấy những đồng tiền này đã làm anh phạm sai lầm, để anh khiến một cô gái chết đi, nên anh muốn chúng nó biến mất, có phải hay không?”

Chương Bách Ngôn nghiêng đầu lắng lặng nhìn cô.

Giọng nói của Tần Dụ vẫn dịu dàng như vậy: "Bố em, chiều nay đã gọi đến, bố muốn em về nhà họ Tần... Chương Bách Ngôn, em muốn hỏi ý kiến của anh."

'Yết hầu Chương Bách Ngôn cuộn lại, anh đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô.

"Hơn sáu tháng rồi." Anh ta nói.

Anh yên lặng một lúc lâu rồi lên tiếng: "Kế toán cao cấp ở công ty tính rồi, nếu xin phá sản, tiền của công ty cũng đủ để thanh toán toàn bộ lương cho nhân viên... Còn em, anh còn một số tiền có thể lo cho sinh hoạt của em và con, dù không còn anh, thì vẫn có thể bình an sống cả đời."

Giọng Tần Dụ khẽ run lên.

Cô hỏi: "Cho nên, anh muốn em trở về nhà họ Tần?”

Chương Bách Ngôn nắm chặt tay cô, anh nhìn lên bầu trời đêm tăm tối, một lúc lâu sau mới hỏi: "Tân Dụ, em có nguyện ý chờ anh không? Có thể phải mất ba năm, năm năm, hoặc thậm chí phải lâu hơn thì anh mới có thể cho em và con sống cuộc sống như bây giờ."

Bách Ưu do một tay anh ta sáng lập, bây giờ lại do chính tay anh ta phá hủy.

Anh ta muốn bắt đầu một tương lai mới.

Nhưng anh ta không biết, người con gái trong lòng có trăm ngàn vết thương bên cạnh mình, liệu có cần anh ta hay không, có sẵn lòng chờ anh ta, chờ một tương lai thật sự thuộc về họ hay không.

Người bên cạnh im lặng thật lâu.

Chương Bách Ngôn cho là cô không đồng ý bèn nhẹ nhàng nói: "Ngày mai, anh sẽ cho người thu xếp đưa em ra nước ngoài."

Tần Dụ yêu con, cô không thể phá thai rồi trở về nhà họ Tân, điều này anh hiểu hơn ai hết... Cho nên anh mới hỏi, liệu cô có còn nguyện ý hay không.

Anh nói xong thì đứng dậy, đưa tay cho cô.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement