Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Cô nói năng bừa bãi.

Giọng Chương Bách Ngôn còn dịu dàng hơn cả bóng đêm.

Anh nói: "Anh biết! Anh biết!"

Anh nghiêng đầu hôn lên tóc cô, rồi ôm cô vào lòng... Họ lẳng lặng ôm nhau, đêm càng sâu hun hút, anh cởi áo khoác của mình khoác lên vai cô.

Tân Dụ nhỏ giọng hỏi anh có lạnh không.

Anh nói không lạnh, rồi anh lại hỏi cô buồn ngủ hay không, Tân Dụ nói cô buồn ngủ rồi.

Chương Bách Ngôn lái xe đưa cô về nhà.

Lúc xe về biệt thự, bảo vệ đều đã nghỉ việc hết, nên anh đành tự xuống xe mở cửa... Tân Dụ nhìn dáng vẻ ấy, chợt thấy đau lòng.

Chương Bách Ngôn lên xe, nhìn biểu cảm của cô, biết cô đang nghĩ gì.

Anh nghiêng người nói nhỏ: "Gian khổ khi xưa anh còn chịu được... Không sao đâu."

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, bàn tay anh ấm áp nhưng tay Tần Dụ lại lạnh như băng.

Bọn họ chưa từng nói yêu, nhưng lại càng sâu sắc hơn tình yêu...

Hành động của Chương Bách Ngôn điên cuồng như vậy, lại có một người con gái có thể hiểu anh, nguyện ý ở cạnh anh, tuy cô luôn nói mình không yêu anh... Nhưng lúc này, Chương Bách Ngôn cảm thấy cô rất đáng yêu.

Cũng lúc này, anh chợt cảm thấy thật thoải mái.

Anh đã hiểu, vì sao Lục U lại yêu Diệp Bạch, bởi vì yêu chỉ là trong khoảnh khắc! Lúc mình yếu đuối nhất, đem tim trao cho người.

Anh nghĩ, tim mình giờ đã ở chỗ Tân Dụ. Anh nghĩ, cô ấy sẽ giúp mình nhận nó, rồi đem nó giấu đi.

Anh nghĩ, chỉ cần cô ấy muốn, thì cả đời anh cũng không đòi lại.

Một lúc sau, chiếc Land Rover đã đậu trước cửa nhà, Chương Bách Ngôn nhìn thời gian.

Đã 12 giờ khuya.

Lúc mở dây an toàn, anh nghiêng người nhìn cô rồi dịu dàng hỏi: "Có đói bụng không? Anh nấu cho em bát mì ăn nhé!"

Thật ra Tân Dụ không đói. Nhưng cô vẫn dịu dàng đáp lời: "Em muốn ăn một bát mì trứng gà." Anh nói được thôi.

Sau khi xuống xe, anh định đỡ cô đến phòng khách, Tân Dụ khẽ cười: "Còn chưa tới mức này đâu, em có thể tự đi mà."

Chương Bách Ngôn cúi đầu nhìn cô.

Ánh mắt thật sâu.

Tân Dụ giương mắt nhìn anh, giọng nói khẽ run: "Khoản tiền anh chừa cho em và con, anh lấy đi làm lại từ đầu đi! Em vẫn còn tiền! Với lại, sau này chúng ta còn phải chịu khổ dài dài, từ giờ trở đi... Đừng dễ nản chí như vậy nữa."

Cô rất muốn nói, Chương Bách Ngôn, đây là ván cược lớn nhất đời em, anh không được phụ lòng đấy!

Nhưng cô lại nghĩ, nếu là đánh cược, sao có thể chỉ có phần thắng được? Dưới ánh đèn đường, Chương Bách Ngôn lẳng lặng nhìn cô.

Cuối cùng, anh khế nắm lấy đầu ngón tay của cô, nhỏ giọng nói: "Vậy em lên phòng cẩn thận nhé! Anh qua bếp đã."

Cô ừ nhẹ, đi về phía cửa trước. Chương Bách Ngôn nhìn bóng lưng vợ mình khuất trong màn đêm. Đêm thật lạnh, áo khoác của anh còn choàng lên vai cô, cô mang thai hơn sáu tháng, từ phía sau lưng nhìn vẫn thon gầy...

Lúc đi đường có thể nhìn ra dáng vẻ của một tiểu thư nhà giàu, nhưng cô lại nói với anh, muốn cùng mình chịu khổ.

Một lúc lâu sau„ Chương Bách Ngôn đi về phía phòng bếp.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement