Thực ra thời tiết không nóng, nhưng có lế phụ nữ có thai sợ nóng nên cứ vô thức đá chăn ra.
Tiếng mở cửa cũng không làm Tần Dụ tỉnh lại.
Chương Bách Ngôn nghĩ, có lẽ là mấy ngày nay cô vẫn chưa ngủ ngon, rốt cuộc bây giờ cũng đã ngủ được rồi.
Anh khẽ bước đến, không đánh thức cô, mà chỉ sờ nhẹ lên phần bụng nhô lên của cô.
Bụng Tần Dụ vẫn trắng nõn, không có vết rạn khi mang thai.
Chỉ hơi lạnh thôi.
Lúc này, có lẽ là bị anh đụng vào nên Tần Dụ choàng tỉnh... Cô mở to mắt nhìn anh, một lúc lâu sau mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nhẹ giọng hỏi: “Đến giờ ăn rồi à?”
Chương Bách Ngôn ừ nhẹ, nhưng vẫn không nỡ buông xuống cảm giác mềm mại trắng nõn trên tay mình.
Bên trong là máu mủ của anh.
Tân Dụ không nhúc nhích, cô nhẹ nhàng tựa vào gối, lúc này rất bình tĩnh, dường như quay về ngày mùng hai tết khi ấy, cô tức giận đến mức bỏ về nhà còn anh thì đuổi theo, ngồi xổm bôi thuốc cho cô.
Giữa bọn họ cũng không phải không có những điều tốt đẹp.
Thật lâu sau, dường như đã sờ đủ nên anh nhỏ giọng nói: “Dậy ăn cơm, lát nữa anh còn có việc!”
Tân Dụ gật đầu.
Lúc ăn cơm, Chương Bách Ngôn múc cho cô một chén canh đậu hũ đầu cá, anh bảo cô uống nhiều canh một chút, nói là bổ cho cơ thể, Tân Dụ lại nói anh không hiểu, thịt cá và đậu hũ tuy có nhiều chất dinh dưỡng nhưng trong canh chứa nhiều dầu sẽ gây béo phì.
Ánh mắt Chương Bách Ngôn sâu thẳm: “Anh còn tưởng em không sợ béo.”
“Sao lại không sợ?”
Tân Dụ khẽ nở nụ cười, rũ mi mắt xuống: “Sao lại không sợ béo chứi Tất cả phụ nữ đều sợ béo.”
Có mấy lời đã đến bên miệng.
Nhưng Chương Bách Ngôn lại nuốt xuống, anh muốn hỏi cô tại sao muốn vứt bỏ những bộ quần áo xinh đẹp kia, nhưng cuối cùng anh vẫn không cất lời.
Không phải chỉ là không tiện hỏi, mà với tình hình hiện tại của họ, cô cũng tạm thời không mặc được những bộ quần áo đó.
Chương Bách Ngôn gắp thức ăn cho cô: “Ăn cái này đi, vừa dinh dưỡng lại không béo! Bình thường em thích ăn gì thì nói cho anh biết, anh mua thức ăn về làm”
Tân Dụ cảm nhận được sự quan tâm của anh. Cô nghĩ, cho dù Chương Bách Ngôn không thể gây dựng lại sự nghiệp, lấy năng lực của anh cũng có thể tìm được một công việc nuôi sống gia đình, dù phải sống một cuộc sống như vậy cả đời cô cũng bằng lòng.
Tuy nhiên những lời này cô không nói ra.
Lúc Chương Bách Ngôn rời đi, Tân Dụ giúp anh chuẩn bị ly nước, khăn mặt, trước đây anh ra ngoài đâu cần phải mang những thứ này, ở đâu cũng có thư ký phục vụ, nhưng bây giờ thì khác, mang đủ đồ có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm.
Cuối cùng, cô giúp anh sửa sang lại quần áo rồi nói khẽ: “Em chờ anh về nhà!”
Chương Bách Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô.