Ăn cơm xong, Chương Bách Ngôn rửa bát, Tiểu Tân Phấn định đi đổ rác nhưng Chương Bách Ngôn không cho cậu động vào: “Đợt trước vừa mới bị ốm đúng không? Mới khỏi ốm thì ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho anh, anh đã về rồi thì phụ nữ trẻ con sẽ không phải động tay vào những việc này, để em làm tối đến chị em nhất định sẽ lại trách anh, nói anh lợi dụng sức lao động của trẻ em còn không chịu trả công.”
Tiểu Tần Phấn vui vẻ nhìn Tần Dụ. Chóp mũi nho nhỏ lấm tấm mồ hôi.
Tân Dụ đang ngồi trên sô pha đan áo len, nghe vậy liền nhẹ nhàng bảo cậu đừng có quan tâm đến lời của Chương Bá Ngôn, anh chỉ toàn nói linh tinh.
Chương Bách Ngôn cười.
Khi anh ra ngoài vứt rác, ra cửa châm một điếu thuốc lá, ngậm điếu thuốc. trên miệng, tay xách túi rác.
Áo sơ mi trắng, quần tây đen.
Đẹp trai anh tuấn, nhìn qua hoàn toàn không giống một người đàn ông biết làm việc nhà, ngược lại rất giống một tinh anh trong giới kinh doanh.
'Vứt rác xong, anh hút hết điếu thuốc, chuẩn bị quay người về nhà.
Một nhóm phụ nữ trung niên nhỏ đang ngồi ở công trình công cộng của khu nhà, nhìn vẻ ngoài và cách ăn mặc thì hẳn là nhóm giúp việc gia đình, đang tụm lại nói xấu người khác, trong đó có một người nói vô cùng lưu loát.
“Các bà nhìn đi! Người đàn ông đó chính là ngài Chương, ông chủ cũ của tôi. Nhìn vẻ ngoài thì tử tế vô cùng, nhưng nghe nói là một người lăng nhăng vô cùng, của hồi môn của bà Chương đều bị cậu ta tiêu pha sạch sẽ, chỉ khổ thân bà Chương tuổi còn trẻ mà đã phải chạy theo một người đàn ông không có lý tưởng như cậu tal”
Chương Bách Ngôr:... Anh động vào của hồi môn của Tần Dụ bao giờ?
Thím giúp việc kia thấy vẫn còn chưa đủ, bèn thả thêm quả bom nữa: “Ngay cả con riêng cũng mang về đây rồi! Còn bắt bà Chương phải chăm sóc nữa. Bà Chương vì che giấu mà nói đó là em trai của cô ấy, nhưng tôi thấy vẻ phong lưu trên khuôn mặt kia vô cùng giống ngài Chương! Tục ngữ nói rồng sinh rồng phượng sinh phượng, đứa trẻ đó lớn lên cũng chẳng ra gì đâu, sóng gió ở nửa cái thành phố B này còn không phải chỉ đợi thằng nhóc đó khuấy lên à, có một thằng bố phong lưu vậy mài!”
Chương Bách Ngôn lại châm một điếu thuốc, nhấc chân tiến về phía đó.
Đột nhiên anh xuất hiện đứng ở đó, nhóm phụ nữ lập tức giải tán, chỉ còn lại mỗi thím giúp việc đứng đó như khúc gỗ.
Chương Bách Ngôn hỏi: “Sao không nói tiếp đi? Vừa rồi tôi thấy với tài ăn nói của thím, người chết nằm trong nhà xác cũng có thể bị thím nói cho sống lại! Nhưng mà thím nói cũng đúng được gần nửa đấy, đúng là tôi không phải một người đàn ông tốt, nhưng vợ tôi cũng có nguyên tắc của cô ấy, phải có nguyên nhân gì đó cô ấy mới không dùng thím nữa! Bây giờ thím vẫn đang làm việc trong khu này đúng không? Nếu loại hành động này của thím mà truyền ra ngoài, thím nghĩ còn ai dám thuê thím nữa?”
Thím giúp việc không thốt nên lời, hồi lâu sau mới nói: “Tôi chỉ đoán như vậy thôi, ngài Chương.”
“Đoán là có thể ra ngoài nói hươu nói vượn?”
“Lúc nào nói chuyện điện thoại với tôi Tân Dụ cũng nói thím rất tốt, xem ra lòng tốt của cô ấy đều bị vứt cho chó gặm cả rồi.”
Chương Bách Ngôn hung dữ trừng mắt với bà ta một cái, về nhà.
Vào đến nhà, Tân Dụ vẫn đang ngồi trên sô pha, im lặng làm việc của mình. Tiểu Tần Phấn làm tổ bên cạnh cô, trong tay cầm một quyển sách.
Nhìn hai người họ có vẻ sống rất tốt.
Thế nhưng nghe lời người bảo mẫu kia đã nói, Chương Bách Ngôn cũng. đoán ra được quãng thời gian này Tần Dụ trải qua không hề dễ dàng, Tiểu Tân Phấn chắc chắn cũng đã giúp cô làm không ít việc!
Chương Bách Ngôn đứng ở cửa, bỗng nhiên lên tiếng: “Đến thành phố C cùng anh đi! Cả hai người các em cùng đi! Anh sẽ tìm trường học cho Tiểu Tân Phấn, Tần Dụ, em đi cùng anh đến khi sinh con, con của chúng ta sẽ được sinh ra ở thành phố C.”
Anh nói như vậy, Tân Dụ hơi ngạc nhiên.
Thế nhưng cô cũng không phải một người phụ nữ vụng về, rất nhanh đã đoán ra được tính toán của anh, cô từ từ đặt đồ trong tay xuống, nhẹ giọng hỏi: “Anh gặp bà ấy, nghe thấy bà ấy bàn tán rồi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!