Thím giúp việc nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Món canh này nấu rất được, chắc là tài nấu nướng của ngài Chương nhỉ... Haiz, là như thế này! Ở quê tôi đã xảy ra chút chuyện, tôi cần một trăm ngàn để cứu cấp. Bây giờ tôi mượn ông chủ nhưng người ta không sẵn lòng lắm. Tôi nghĩ mình vẫn còn mấy phần giao tình với ngài Chương và bà Chương, đêm đó cũng là tôi đưa Tiểu Tần Phấn đi bệnh viện, không phải sao? Tôi nghĩ ngài Chương và bà Chương sẽ không luyến tiếc chút tiền ấy đâu.”
Tân Dụ xem thế là đủ rồi.
Không đợi Chương Bách Ngôn bày tỏ thái độ thì cô đã nói trước: “Thím nói thế thì không phải rồi! Đúng là đêm đó thím đã đưa Tiểu Tân Phấn đến bệnh viện, nhưng khi đó thím là người giúp việc trong nhà của chúng tôi. Đó không phải là nghĩa vụ của thím hay sao? Hơn nữa khi thím rời đi, tôi còn đưa cho thím một ngàn nữa coi như cảm ơn, tôi nghĩ số tiền này đã đủ. Bây giờ thím đã chẳng còn liên quan gì đến chúng tôi, lại đột nhiên hỏi vay một trăm ngàn, còn dùng chuyện đó để áp đặt đạo đức, không khỏi đi quá xa!”
Sắc mặt thím giúp việc rất khó coi.
Bà ta không vay được tiền nên không có lựa chọn nào khác, cũng do bà ta cảm thấy bà Chương rất dễ bắt nạt.
Không ngờ lại bị người ta sỉ nhục. Tức thì bà ta cảm thấy không vui, muốn nói nhưng cuối cùng lại nuốt xuống. Bà ta nhìn thấy hành lý thì ngạc nhiên: "Bà Chương, cô sắp chuyển nhà à? Các
người không sống ở đây nữa sao?"
Tần Dụ suy nghĩ một chút rồi trả lời bà ta: "Ừ! Ngày mai chúng tôi sẽ chuyển đi!"
“Trả nhà?”
"Ừ, trả nhà!"
Thím giúp việc ngượng ngùng rời đi, lúc rời đi còn không quên quay đầu lại nhìn bọn họ với ánh mắt trầm tư.
Đợi bà ta rời đi, Chương Bách Ngôn nhẹ giọng nói với Tiểu Tân Phấn: "Mang theo chiếc gối nhỏ này theo đi! Đêm nay chúng ta sẽ đi, sau này không quay về nữa!"
Tiểu Tân Phấn không hiểu.
Tần Dụ khẽ sờ đầu cậu: “Có thím giúp việc kia ở đây sẽ có nguy hiểm tiềm
Tiểu Tần Phấn nửa hiểu nửa không, song cậu lại rất nghe lời, lập tức lấy đồ.
Chương Bách Ngôn vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc và tài liệu quan trọng của Tần Dụ, rồi dẫn vợ và Tiểu Tần Phấn rời đi trong đêm... Khi họ rời đi còn gọi cho chủ nhà và tài sản, đặc biệt là tài sản, bảo bọn họ chú ý hơn chút.
Nói xong anh cúp máy.
Anh quay đầu nhìn Tần Dụ, nhẹ giọng nói: "Khiến em cực khổ rồi!"
Tần Dụ cũng không để ý: “Dù sao chúng ta cũng phải rời đi, đi sớm hay muộn cũng vậy. Cũng không thể ở lại để cho bà ta tống tiền chứ! Đoán chừng ban đêm bà ta sẽ làm ra chút chuyện gì đó, bắt chúng ta phải cho bà ta vay tiền. Loại đàn
bà vô tri thế này thật sự không thể đụng vào!"
Ánh mắt của Chương Bách Ngôn rất phức tạp.
Một lúc sau, anh n¡ nhỏ.”
Chờ từ thành phố C về, anh nhất định sẽ mua một viện
Anh sợ Tiểu Tân Phấn đau lòng, nhưng cậu nhóc ở bên cạnh Tần Dụ, chỉ cần không bị bỏ lại một mình thì thực ra ở đâu cũng sẽ cảm thấy vui vẻ. Ăn kém một chút, mặc kém một tí thực ra cũng chẳng sao.
Nhưng làm sao Chương Bách Ngôn nỡ để bọn họ chịu khổ.
Lái xe suốt đêm đến thành phố C. Rạng sáng, xe dừng trước một căn biệt thự nhỏ.
Là anh đã cho người thuê trong đêm.
Tiền thuê nhà nửa năm là trăm năm mươi ngàn, một khoản chỉ không nhỏ, nhưng anh không muốn khiến Tần Dụ và Tiểu Tân Phấn gặp lại loại người đó nên thà sống ở một nơi tốt hơn. Anh và trợ lý cũng sống ở đây nên tạm thời không cần người giúp việc. Chờ Tần Dụ sinh xong thì sẽ đến Trung tâm ở cữ.
Tân Dụ nói anh mắc hội chứng dì giúp việc P rồi.
Trong vòng hai ngày, có tin tức truyền đến từ thành phố B, thím giúp việc bị bắt vì phóng hỏa... Có thể bị kết án từ tám đến mười năm.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!