Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Diệp Bạch là đàn ông, đối với những chuyện thế này thì cởi mở hơn nhiều, anh hào phóng lấy từ trong túi áo ra mấy bao lì xì mừng năm mới, chia cho Lục Từ, Lục Trầm, Tiểu Lục Hồi, và cả Lục Ngộ.

Lục Từ và Lục Trâm nhận được bao lì xì rất dày.

Tiểu Lục Hồi và Lục Ngộ, mỗi đứa một căn nhà, Lục Ngộ được một căn hộ cao cấp rộng 360 mét vuông ở thành phố B, Tiểu Lục Hồi thì tốt hơn, là một căn biệt thự độc lập hơn 500 mét vuông, có giá trị hơn trăm triệu.

Người nhà họ Lục không nói gì, đoán đây là thành ý của Diệp Bạch.

Lục U nhẹ giọng nói: "Quý quá! Các con vẫn còn nhỏ!”

Diệp Bạch biết cô muốn từ chối, nhưng ngại đông người không dễ thuyết phục, anh ôm lấy Tiểu Lục Hồi, vuốt lại mái tóc xoăn cho cô bé, rồi hôn một cái: “Kiếm tiền vốn là để cho bọn trẻ tiêu, sớm hay muộn đều như nhau! Anh cũng không mang theo được."

Anh cũng không mang theo được...

Những lời này khiến cho Lục U xúc động, cũng làm cô nhớ đến năm đó Diệp. Bạch xảy ra chuyện.

Cô cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng hôm nay là năm mới, không thể buồn bã, ăn sáng xong cô kiếm cớ ra ngoài sân hóng mát... Đi đến hàng cây tử đằng trong sân, cô phát hiện ra rằng những chồi non đã mọc lên.

Cô trông thấy mà giật mình.

“Đang nghĩ gì vậy?” Lục Thước đi tới, dựa vào đối diện nhìn em gái.

Lục U lắc đầu: "Không có! Chỉ hơi khó chịu thôi."

Lục Thước hiểu cô nhất, anh dịu dàng mỉm cười: “Nhớ lại chuyện mấy năm trước phải không?... Lục U, đó là chuyện quá khứ, cũng là ngoài ý muốn! Chúng ta không biết chuyện ngoài ý muốn như vậy có xảy ra nữa hay không, nhưng nếu vì sợ nó xảy ra mà không sống tiếp thì có lẽ loài người đã tuyệt chủng từ lâu, dù sao thì xưa nay trong tự nhiên đã trải qua không biết bao nhiêu thảm họa to lớn, chúng ta thì lại vô cùng nhỏ bé trước tự nhiên."

Lục U nhìn những chồi non mới mọc đến ngẩn người.

Lục Thước nhẹ nhàng sờ đầu cô, nói: "Em còn nhớ lúc anh đưa chị dâu em về không? Lúc đó rõ ràng anh đã làm tổn thương cô ấy rất sâu sắc, chắc chắn cô ấy cũng rất hận anh, nhưng cuối cùng bọn anh vẫn đi tiếp, không phải vì điều gì khác, chỉ bởi vì anh thích cô ấy, cô ấy cũng thích anh... Lục U, nếu em không có chủ n, em có thể tự hỏi bản thân xem em có còn thích cậu ta hay không, có còn sẵn lòng trải qua cuộc sống này với cậu ta hay không."

Lục U hơi yếu đuối: “Anh, em không cố ý lạnh nhạt với anh ấy, chỉ là em không thể nhiệt tình với anh ấy được! Hoặc có lẽ là đã lớn tuổi, hay đã có khoảng cách... Em cũng cố gắng thử, nhưng vẫn không thể nào quay lại như trước đây."

Ánh mắt Lục Thước trầm xuống: "Vậy thì tiếp tục lạnh nhạt với cậu ta đi! Đàn ông thật lòng sẽ luôn ân cần! Dù sao thì cậu ta cũng đã làm những chuyện kia mà, em lạnh nhạt với cậu ta hai năm nữa cũng được."

Nói xong, anh lấy ra một bao lì xì đưa cho cô, ra vẻ anh lớn: “Chúc mừng năm mới, Lục U.”

Tên của Lục U có nghĩa là không phải âu lo. Lục U nhận lấy.

Lục Thước lại cười nhẹ: "Cẩn thận đấy, đừng để có thêm đứa nữa! Cuối năm, nhà chúng ta không thể có thêm con cháu đâu!"

Lục U cầm bao lì xì đánh anh, anh trai xấu xa.

Lục Thước nhìn cô, thấy dáng vẻ cô bây giờ, anh không khỏi nghĩ đến khi còn bé... Anh nghĩ rằng mình nhớ đến khi còn bé, không phải vì khi còn bé tốt hơn bây giờ, mà là khi còn bé, cậu và ông ngoại vẫn còn trẻ, tràn đầy nhiệt huyết.

Hai anh em nói chuyện xong.

Trong sân có tiếng ô tô, xe dừng lại, nói là nhà họ Chương đến đón người.

Hiện tại Chương Bách Ngôn ít vốn liếng, nhân lực không đủ.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement