Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Lục u nói không muốn.

Diệp Bạch cũng không giận, anh nhẹ nhàng ôm cô nói: “Vậy chúng ta ra ngoài xem phim, thuận tiện ăn bên ngoài, về đến nhà cũng đúng lúc Lục Ngộ làm ầm ĩ.”

Kể từ khi sinh đứa con thứ hai, quả thực Lục u đã lâu không ra ngoài.

Nhưng tóm lại cô vẫn nhớ con trai út, ngẫm nghĩ rồi nhẹ nhàng nói: “Bữa trưa về nhà ăn đi!”

Diệp Bạch biết cô muốn về nhà cho Tiểu Lục Ngộ ăn. Tuy Lục Ngộ cũng uống sữa nhưng luôn không bằng sữa tự nhiên, bình thường Lục u đều tự mình cho cậu bé bú.

Hai người thống nhất đi xem phim cùng nhau.

Diệp Bạch nhiệt tình như lửa.

Lục u bình thản như nước, bề ngoài lại còn đoan trang nên khi bọn họ ở bên nhau trái lại giống như một cặp vợ chồng già… Mãi cho đến khi xếp hàng soát vé, cô gái phía trước thấp giọng phàn nàn với bạn trai mình: “Chiếc cốc Pikachu vừa mới mua bị thiếu mất cái lỗ tai rồi, xấu hoắc!”

Dù chỉ còn hai phút nữa là bắt đầu chiếu phim, nhưng cậu bạn trai vẫn đi mua một chiếc khác cho bạn gái.

Khi chạy lại, cậu ta đã toát mồ hôi đầm đìa.

Lục u chỉ yên lặng nhìn.

Cô nghĩ đến lúc trẻ, cô đã nhiều lần đi theo Diệp Bạch, anh cũng từng đối xử với cô như vậy. Không quan tâm đến kết quả, chỉ là để thỏa mãn mong muốn nhỏ nhặt của cô… Nhưng bây giờ họ ra ngoài lại không bằng những người yêu bình thường.

Diệp Bạch phát hiện hai mắt cô thấm lệ, bèn cúi đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lục u nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có chuyện gì!”

Nhưng khi xem phim, ánh sáng tối tăm như vậy, cô lại cảm thấy mắt nhức nhối.

Những chuyện xưa cũ thuở thiếu thời khi cô theo Diệp Bạch như những ký ức đã chết, lặp đi lặp lại mà đánh vào cô… Mãi đến khi cô giàn giụa nước mắt.

Diệp Bạch nghiêng đầu nhìn cô.

Một lúc láu sau, anh đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt rồi đưa cô đi.

Tài xế của Lục Viên đỗ xe ở cửa trung tâm thương mại rồi đưa chìa khóa xe cho Diệp Bạch.

Diệp Bạch mở cửa ghế phó lái cho Lục u lên

xe. Sau khi anh lên xe cũng không vội lái đi mà quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Đang nghĩ về quá khứ phải không? Lục u, nếu em cảm thấy buồn thì em có thế kế cho anh nghe những chuyện trước đây… Cho dù đó là chuyện của em và… cậu ta.”

Anh cho rằng đôi tình nhân trẻ tuổi đã khiến cô nhớ đến mối tình đầu.

Nhớ đến Chương Bách Ngôn.

Anh nghĩ cô buồn vì Chương Bách Ngôn.

Hồi lâu Lục u vẫn không nói lời nào, anh bèn nói: “Nếu thực sự không vui thì lần sau anh đưa Tiếu Lục Hồi đi, em ở nhà trông con, vẽ truyện tranh! Lục u, em không cần phải làm tốt nhất.”

Lục u lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không phải anh ấy!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement