Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Bọn họ ăn một bữa riêng tư ở một khu vườn yên tĩnh, món ăn nhẹ nhàng dinh dưỡng, hương vị rất ngon, chỉ là trong bữa ăn hai người không nói chuyện mây.

Rõ ràng từ rất lâu bọn họ đã từng thân mật như vậy.

Nhưng quá khứ thật sự quá nặng nề, đâu phải một lần thân mật là có thể xoá bỏ, là có thế hoà hợp như lúc ban đầu?

Sau khi ăn xong, bọn họ trở về.

Lục u trở về phòng cho Lục Ngộ ăn, Diệp Bạch và Lục Thước có buổi xã giao, mãi đến chín giờ tối mới trở về. Lúc trở về, trên người Diệp Bạch còn thoang thoảng mùi rượu. Nếu là ngửi kỹ còn ngửi thấy mùi rượu ngoại.

Lục u đã ngủ rồi, Tiểu Lục Ngộ thì đang ngủ trên chiếc giường nhỏ bên cạnh.

Ánh đèn mờ mờ.

Diệp Bạch cúi người nhìn con trai hồi lâu, rồi ngước mắt nhìn Lục U: “Anh có thể ở lại đây một đêm được không?”

Lục u còn chưa kịp nói gì, Diệp Bạch đã mò lên giường.

Anh đá giày, không cởi quần áo mà cứ thế ôm cô, vùi mặt vào cổ cô… Lục u không thoát ra được nên đành để mặc anh, chỉ cho là anh đã say bí tỉ rồi.

Ngay lúc cô cho rằng Diệp Bạch sắp ngủ.

Anh lại dựa vào cố cô, thì thầm: “Lục u, lâu như vậy rồi, con chúng ta cũng đã ra đời nhưng em vẫn lạnh lùng với anh, lạnh lùng với mối quan hệ của chúng ta. Thực ra, không phải là em không thế tha thứ cho anh, mà là em không thể tha thứ cho chính em lúc đó đúng không… Em cho rằng lần thứ nhất không tha thứ cho anh thì sau này cũng không có tốn thương gì nữa!”

Buổi chiều, anh đã đến gặp bác sĩtâm lý.

Bác sĩ cho rằng hành vi của Lục u là một loại tâm lý trốn tránh. Cô cảm thấy chỉ cần không hòa giải với Diệp Bạch thì sẽ ở trong phạm vi an toàn, cho nên từ đầu đến cuối bọn họ vĩnh viễn không thể bước ra một bước đó. Song con người là động vật có tình cảm, chung đụng với nhau thời gian dài như vậy sao lại không có cảm giác gì cho

được?

Cho nên Lục u mới cảm thấy đau khổ.

Diệp Bạch nói xong thì ôm chặt lấy cô.

Lục u cụp mắt xuống: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy! Diệp Bạch, anh làm mọi chuyện phức tạp lên rồi!”

Diệp Bạch không phản bác.

Anh là đàn ông, không tranh cãi với phụ nữ. Từ nay về sau tất cả những gì cô nói đều đúng, mỗi lời cô nói đều là chân lý. Anh hại cô có khúc mắc trong lòng, anh là một tên khốn!

Nhưng dù vậy, Lục u cũng không có đẩy anh ra.

Cô cho phép anh ở bên cạnh cô, cho phép anh chăm sóc con trai, cho phép anh cùng đón Tết.

Nhưng anh hoàn toàn không biết gì về nỗi đau khổ của cô.

Diệp Bạch ôm cô chặt đến mức Lục u gần như không thở nổi. Cô không nhịn được mà nói: “Diệp Bạch, thật sự không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu! Chỉ là tôi không thế gợi lên hứng thú, có hơi lãnh đạm mà thôi. Đối với ai cũng vậy mà.”

Lãnh đạm, không thế gợi lên hứng thú…

Diệp Bạch tỉnh rượu.

Anh lại bắt đầu nghi ngờ Lục u, sau đó nghi ngờ bản thân, cả đêm nay đều uống phí rồi!

Sắp đến rạng sáng, Diệp Bạch cuối cùng thuận theo, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Dù là bệnh, chúng ta cũng phải bệnh cùng nhau! Qua năm sau anh sẽ chuyển đến chỗ em ở.”

Lục u không nói nên lời: “Nương nhờ tôi? Tôi không bao ăn mặc, không nuôi không đàn ông.”

Diệp Bạch ghé mặt vào cổ cô, cô nằm trong chăn, cơ thế ấm áp. Anh nhẹ nhàng nói: “Sau này anh sẽ nộp lên toàn bộ tài sản. Sau đó anh sẽ kiếm tiền nuôi em, nuôi Tiểu Lục Hồi và Tiếu Lục Ngộ… Chỉ cần đế lại cho anh một ít tiền xăng và tiền thuốc lá là được.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement