Nói xong những điều này, Diệp Bạch vẫn chưa lái xe ngay.

Anh cho Lục u một chút thời gian giảm xóc, tuy hai mắt Lục u ướt át vẫn e dè bị người khác nhìn thấy. Cô nhẹ giọng nói: “Lái xe đi!”

Diệp Bạch xác nhận cô không sao thì bấy giờ mới khởi động xe.

Trên đường đi, anh vẫn nắm tay cô không chịu buông ra.

Anh muốn bắt đầu lại với cô, anh có rất nhiều điều muốn nói với cô, thậm chí có rất nhiều điều muốn làm với cô, nhưng anh sợ khiến cô sợ hãi… Càng sợ cô phản cảm.

Nửa giờ sau, xe chạy tới nhà họ Chương.

Tiểu Lục Hòi ở đây mấy ngày, nhưng nhớ mẹ nên xe vừa dừng thì cô bé đã chạy tới. Lục u mới xuống xe đã bị nhào vào lòng, cỏ bé vùi vào vòng tay của mẹ mà nũng nịu.

Lục u ngồi xốm xuống, hôn cô bé một cái, vẻ mặt dịu dàng.

Diệp Bạch vô cùng cảm khái.

Cô bé mà anh từng thích giờ đã trở thành một người phụ nữ, mang đầy vẻ dịu dàng nữ tính,

hầu như khó có thế trở về được vẻ hoạt bát ban đầu. Tuy nhiên, khát vọng của anh đối với cô ngày càng lớn, anh khao khát được cô đối xử với mình như vậy.

Anh nhận thấy Lục u cũng rất nhớ Tiểu Lục Hồi.

Lúc này, đôi mắt cô ươn ướt, rõ ràng là đang xúc động.

Anh bước tới, nhẹ nhàng vổ vai cô, sau đó bế Tiểu Lục Hồi lên, dịu dàng nói: “Không phải về nhà ngay sao?”

Lục u “ừ” một tiếng.

Chương Bách Ngôn bước ra khỏi biệt thự, trên tay xách một chiếc vali màu hồng, bên trong là những món quà và đồ chơi mà anh ta mua cho Tiểu Lục Hồi mấy ngày này…

Anh ta nhìn chằm chằm vào cặp đôi trai tài gái sắc kia, ánh mắt sâu thẳm.

Một lúc lâu sau, anh ta mới nhẹ giọng nói: “Quần áo của con bé thì khỏi mang đi, để lần sau đến có đồ thay!”

Vừa rồi Tiểu Lục Hồi còn muốn chạy, bây giờ lại không đành lòng rời xa anh ta.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement