Chương Bách Ngôn chạm vào cái đầu nhỏ của cô bé, anh ta nói lời cảm ơn với Lục u. Tinh cảm của bọn họ đến nước này cũng chỉ có thể là hai chữ, cảm ơn.
Cảm ơn đã đồng hành trong sinh mệnh, cảm ơn đã thành toàn cho nhau, cảm ơn sự thấu hiểu hôm nay.
Hàng ngàn hàng vạn lời đều chẳng thốt nên
câu.
Diệp Bạch ghen rồi!
Nhưng anh cũng hiểu rằng tình yêu có thứ tự trước sau, dù có ghen đến đâu anh cũng không thể thay đổi thứ tự… Anh lại nghĩ, nếu cho mình một cơ hội lựa chọn, anh vẫn chọn là người đến sau, chọn mình là người cuối cùng ở bên cô!
Nghĩ đến đó trong lòng hơi ghen!
Lúc Tiểu Lục Hồi thật sự sắp rời đi, Tần Dụ từ trong nhà đi ra. Trong thời gian ở cữ không thế ra gió song cô ấy vần đi tiễn… Cô ấy đưa cho Tiểu Lục Hồi một món đồ chơi nhỏ, khi cô ấy ngồi xốm xuống, Tiểu Lục Hồi cũng khẽ hôn cô ấy, còn gọi cô ấy là dì.
Tần Dụ khẽ mỉm cười.
Hốc mắt cô phiếm lệ.
Khi chiếc Cullinan chậm rãi rời đi, Chương Bách Ngôn cởi áo khoác khoác lên người cô, mắng: “Sao lại ra ngoài? Ngoài trời gió lớn, lỡ để lại mầm bệnh thì không tốt đâu!”
Tân Dụ đi theo anh, hai người cùng nhau đi vào nhà.
Cô nhẹ giọng nói: “Chương Bách Ngôn, chúng ta chỉ sinh một đứa này thôi được không?”
Chương Bách Ngôn nghiêng đầu nhìn cô.
Anh hơi ngạc nhiên, bởi vì Tần Dụ có vẻ rất thích trẻ con, anh cho rằng cô muốn có một cô con gái, gom thành chữ tốt…
Tân Dụ lắc đầu, cô nói cô không sinh.
Cô không nói với chồng rằng không phải cô không muốn sinh con mà là sợ sinh con gái.
Như bây giờ là vừa đẹp.
Thực ra chương Bách Ngôn đã đủ trai gái rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!