Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Hiển nhiên, Diệp Bạch đã phát hiện ra điều này.

Anh theo đuổi cô một lần nữa, dạy cô cách yêu một lần nữa… Dạy cô cách được anh yêu, dạy cô rằng cô có thể hoàn toàn tin tưởng anh, sai sử anh, đế anh làm mọi thứ vì cô.

Anh đều bằng lòng!

Tiếu Lục Hồi nhỏ tuổi nhưng ranh ma, len lén nghe bọn họ nói chuyện, khuôn miệng nhỏ nhắn cười mỉm chi.

Cò bé gọi cho mình một phần gà rán.

Gọi cho Diệp Bạch rượu vang đỏ, bít tết và

một dĩa rau.

Lục u là món sườn heo kiếu Bỉ.

Diệp Bạch khen cô bé thông minh.

Lục u nhìn anh: “Anh uống rượu rồi thì lát lái xe kiểu gì?”

Diệp Bạch đưa chìa khóa xe cho cô như chuyện đương nhiên: “Em lái xe đi, anh và Tiểu Lục Hồi ngồi ở ghế sau! Đã mấy ngày không gặp, anh cũng nhớ con gái chúng ta rồi!”

Lục u không lên tiếng.

Diệp Bạch nhìn cô dưới ngọn đèn, nhẹ giọng nói: “Đàn ông khác uống rượu đều có vợ lái xe tới đón! Lục u, những gì đàn ông khác có, anh cũng muốn có!”

Lục u chưa bao giờ biết anh lại bám người như vậy!

Sau khi về nhà, anh còn cò kè mặc cả với cô, muốn ngủ cùng nhau vào buổi tối, nói là bồi dưỡng tình cảm… Khi còn đang dây dưa thì ở bên ngoài xe, Lục Khiêm ho nhẹ một tiếng: “Nói cái gì vậy! Còn đuổi con bé đi xa nữa chứ! Diệp Bạch, đánh với tôi ván cờ đi!”

Diệp Bạch:…

Một lúc sau, anh mới cung kính nói: “Dạ bố!”

Lục u cũng xuống xe, cùng Lục Khiêm trở lại nhà chính. Hai bố con đi phía trước, Diệp Bạch đi theo phía sau… Lục Khiêm hỏi cô: “Đã quyết định ở cùng nhau rồi à?”

Lục u khoác tay ông “Dạ” một tiếng, cô nói thêm: “ở chung, không đăng ký kết hôn!”

Lục Khiêm không phản đối, cười nói: “Hôn nhân thời đại mới rất tốt! Nên chỉnh đốn cậu ta! Đôi khi đàn ông hành động rất ngu xuẩn, không cần phải tức giận, cũng không cần hở tí là đòi ly hôn,… Vậy thì bao nhiêu lần mới xong! Cứ coi cậu ta như thằng ở, coi như một cỗ máy kiếm tiền, trước mặt con cậu ta còn phải hạ mình, cả đời không ngóc đầu lên được!”

Lục u khẽ cười: “Bố, đây là kinh nghiệm của bổ đúng không?”

Lục Khiêm chết cũng không chịu thừa nhận: “Mẹ con mê bố chết đi được! Làm sao nỡ coi bố như thằng ở chứ?”

Ông sĩ diện nên nói như vậy, nhưng trong lòng ông yêu Minh Châu sâu sắc.

Ông rất hạnh phúc khi được kết hôn với Minh Châu.

Có một đôi trai gái, sống một cuộc sống hạnh phúc như vậy lúc tuối già.

Lục u ôm bọn trẻ đi ngủ sớm.

Nửa đêm, Diệp Bạch mò tới chỗ cô, con trai út đang ngủ trên giường nhỏ… Tiểu Lục Hồi đang ngủ trong lòng Lục u, ngủ say sưa, trên tay còn ôm con búp bê nhỏ!

Diệp Bạch cúi đầu hôn cô bé.

Tiếu Lục Hồi đã mấy tuổi rồi nhưng vần có mùi như em bé, rất đáng yêu.

Diệp Bạch dứt khoát nằm xuống, kéo chăn đắp, sau đó nắm tay Lục u. Anh biết cô chưa ngủ.

Tiểu Lục Hồi dựa sát lại gần anh.

Trẻ con luôn thích tựa vào chỗ ấm áp, Diệp Bạch tập thế hình quanh năm, thân thể rất ấm áp.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement