Lục u nói xong.
Diệp Bạch nhẹ nhàng nắm tay cô, không nói gì, chỉ nhìn vào mắt cô trong bóng tối.
Lúc này im lặng tốt hơn lên tiếng.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi lộp độp, từng tiếng, từng tiếng lọt vào tai.
Sau đó, Diệp Bạch duỗi tay ra đế Lục u gối đầu lên.
Còn Tiểu Lục Hồi thì áp đôi bàn tay nhỏ nhắn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, cuộn tròn trong vòng tay anh, chảy nước miếng ngủ ngon lành.
Sau khi sinh con, Lục u vốn bị chứng mất ngủ, nhưng đêm nay nghe tiếng mưa ngoài trời và tiếng thở đều đều của người bên cạnh, hiếm khi cô có được một giấc ngủ ngon… Khi tỉnh dậy thì đã là tám giờ sáng.
Bên ngoài truyền đến tiếng Tiểu Lục Hồi chơi đùa với Lục Từ, cô bé nói khẽ: “Mẹ em đang ngủ!”
Lục u mỉm cười.
Cô nằm trên một chiếc gối mềm mại, trong tầm mắt có thể thấy Diệp Bạch đang ôm con trai cho bú sữa.
Vừa lúc ngực cô hơi trướng lên.
Cô bảo Diệp Bạch bế Tiểu Lục Ngộ đến: “Để em cho con bú đi! Thằng bé không thích uống sữa tươi lắm.”
Diệp Bạch ôm con trai đong đưa, cười nói: “Không thích uống thì phải tập! Mẹ phải ngủ nữa mà!”
Lục u liếc anh một cái.
Diệp Bạch vội vàng nhét con trai vào lòng cô, chủ động nói: “Anh ở bên ngoài chờ, xong thì gọi anh…”
Lục u “ừ” một tiếng.
Lúc Diệp Bạch đi ra ngoài, cô cởi cúc áo cho Lục Ngộ ăn. Thằng nhóc mấy tháng tuổi đầy sức sổng lại háu ăn nhưng rất ngoan, đôi bàn tay bé nhỏ ôm mẹ, đôi mắt to đen láy cũng nhìn mẹ chằm chằm.
Trán cậu bé khá đầy đặn, rất giống Hoắc Minh Châu.
Lục u cúi đầu hôn cậu bé.
Trong lòng cô tràn ngập yêu thương, trái tim cũng tan ra… Kỳ thực khi sinh ra Lục Ngộ, cô không phải chịu khổ nhiều. Diệp Bạch đã đảm nhận hầu hết công việc chăm con, hiếm có người đàn ông nào chăm con có thể làm được như anh, còn có thể sửa soạn cho bản thân thật chỉn chu
gọn gàng. Nghĩ vậy, Lục u không khỏi cười khẽ.
Thật trẻ con làm sao!
Lúc Diệp Bạch đi vào thì nhìn thấy cô nở nụ cười nhẹ, rất dịu dàng.
Anh không kìm được ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay sờ cái đầu nhỏ của Tiếu Lục Ngộ, ngước mắt hỏi cô: “Em cười cái gì vậy?”
Lục u cụp mắt xuống, nói nhỏ: “Không phải anh nói sẽ tránh đi à?”
Diệp Bạch lại cười: “Vậy bây giờ anh có nên tránh đi không?”
Lục u không kiên trì nữa, thực ra cũng không cần thiết, chỉ là nói chuyện mà thôi… Lúc ở bệnh viện sinh nở, hầu như Diệp Bạch luôn có mặt hầu hạ.
Cô hơi nâng cằm: “Vắt một cái khăn nóng đưa đây, em muốn chườm nóng.”
Diệp Bạch hiếu ra: “Con trai làm đau à?”
Cô “ừ” một tiếng.
Diệp Bạch khẽ véo má Tiếu Lục Ngộ, nói: “Còn chưa mọc răng mà nướu đã cứng thế rồi! Lần sau chúng ta uống sữa tươi nhé!”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!