Lục U cắn môi: “Lần nào bố cũng nói vậy!”

Lục Khiêm liền cãi lại: “Tửu lượng của bổ tốt mà! Từ trước đến giờ có bị gì đâu, lần này cũng chỉ bị bệnh nhẹ, không có gì đáng ngại, con xem không phải bây giờ đã ốn rồi sao!”

Lục u không lên tiếng.

Lục Khiêm biết cô giận rồi, vội vàng hứa hẹn vài câu. Lục u nói cô ghi nhớ hết rồi, khi về sẽ nói với mẹ…

Lục Khiêm mềm lòng, vỗ về đầu cô: “Bố không có việc gì đâu!”

Đang nói, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Là người giúp việc của Lục Viên đến đưa đồ ăn sáng, ngoài cháo dinh dưỡng cho Lục Khiêm, tất nhiên còn có phần cho Diệp Bạch. Tính Minh Châu cấn thận, cho dù không được nghỉ ngơi tốt vẫn không quên việc Diệp Bạch lớn lên ở nước ngoài, nên đã làm bữa sáng kiểu phương Tây bảo người giúp việc mang đến cho anh. Diệp Bạch ngồi sô pha ăn sáng, sau đó thì mở laptop.

Lục u nhìn anh.

Diệp Bạch nhẹ nhàng nói: “Buổi sáng anh phải tham dự một cuộc họp! Nhất định buổi chiều anh sẽ đi ngủ.”

Lục u nâng tay nhìn đồng hồ, chỉ còn vài phút, cô nói: “Anh quay về thành phố B làm việc đi! Cứ như vậy sẽ mệt lắm!”

Diệp Bạch uổng hơn nửa ly cà phê, mắt nhìn màn hình nói: “Trong nhà không thể không có đàn ông! Em và mẹ ở nhà, anh không yên tâm.”

Lục u còn muốn nói thêm nhưng Diệp Bạch đã vào cuộc họp quản lý cấp cao của công ty.

Các quản lý nhìn thấy Tống Giám đốc Lục cũng vào họp!

Lục u đành mỉm cười, tránh sang một bên… Lục Khiêm vừa ăn sáng vừa nhẹ nhàng nói: “Bổ và mẹ con đã nghĩ kỹ rồi, đợi bố hết bệnh sẽ về thành

phố B sống, vậy nên hai con quay về làm việc đi, đế Tiểu Lục Hồi của chúng ta cũng quay về thành phố B học luôn, con bé giỏi như vậy mà sổng ở thành phố c như sống ở nông thôn ấy.”

Lục u nghe thế liền ngây người: ‘Thành phố c tốt xấu gì cũng là thành phố cấp 1 mới đó/

Sao lại trở thành nông thôn rồi?

Lục Khiêm ăn cháo trắng, nói qua loa: “Bố và mẹ con vốn cũng muốn lá rụng về cội, nhưng trở về sống vài năm thì thấy sống không quen! Đặc biệt là mẹ con, bà ấy vẫn thích cuộc sống xa hoa, không sống nơi khác được!”

Lục U làm sao không biết tâm tư của ông, đây là vì sự nghiệp của cô và Diệp Bạch.

Trong lòng cô xúc động.

Nhưng cô không thể nói ra, khiến Lục Khiêm khó xử, vì thế cô cố ý nói: “Có phải là vì bố còn nhớ nhung mấy dì ở thành phố B đúng không! Lần trước cô Hồ còn nhớ thương bổ, hỏi thăm tình hình gần đây của bố đấy!”

Khuôn mặt già nua của Lục Khiêm đỏ lên: “Chuyện từ thuở xa xưa nào rồi, đừng nói nữa, về mà mẹ con nghe thấy lại suy nghĩ nhiều! Bà ấy hay ghen lắm!”

Nói đến Minh Châu, ông nói bao nhiêu cũng không hết chuyện.

Lục u dựa vào ông, nhẹ nhàng hỏi: “Bố thực sự muốn về sống ở thành phố B sao?”

Thật ra đây cũng là mong muốn của Lục Thước, dù sao mấy chục ngàn người tập đoàn Lục Thị cũng không thể nói chuyển đến thành phố c là có thể chuyển được, các bên liên quan ở giữa rất phức tạp. Hơn nữa, phần lớn mạng lưới quan hệ của nhà họ Lục mấy năm nay tập trung ở thành phố B, trở về thành phố c chẳng khác nào bắt đầu lại từ đầu!

Lục Khiêm ăn xong bữa sáng, lau miệng.

Sau khi nằm xuống, ông đặt tay sau gối, nhẹ nhàng nói: “Sao lại không muốn! Đó là nơi bố và mẹ con đã quen nhau mà! Còn nhớ chiều hôm đó bố đến nhà cậu Hoắc Minh của con, đó là lần đầu tiên bố gặp mẹ con, khi đó bà ấy còn rất nhỏ, vai vế cũng nhỏ hơn bổ!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement