Lục u nhìn anh, chậm chạp nói: “Chúng ta nói với nhau rồi mà!”
Diệp Bạch càng nói chậm hơn: “Ý của em là chúng ta cứ sống chung phi pháp mập mờ với nhau như vậy sao?”
Lục u không đồng ý!
Gì mà sống chung phi pháp, nói gì khó nghe vậy.
Lúc này Diệp Bạch mới tha cho cô, anh dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi: “Nếu em muốn mua thì cũng nên để anh mua, ai lại để con gái bỏ tiền chứ… Không phải em nói không nuôi đàn ông một cách vô ích sao?”
Lục u nhìn anh.
Diệp Bạch dịu dàng nói: “Cũng không phải chuyện gì to tát, anh hay em mua đều như nhau thôi, nhưng mà Lục u, anh là đàn ông, đàn ông mà sống trong nhà phụ nữ thì kỳ lắm, lỡ sau này chúng ta cãi nhau, em đuối anh đi, vậy còn mất mặt hơn, lộ ra ngoài sẽ bị người ta cười cho đấy.”
Lục u hỏi lại: “Vậy nếu là anh mua nhà, khi chúng ta cãi nhau, anh liền đuối chúng em ra ngoài phải không?”
Diệp Bạch cười: “Không, vẫn là anh đi!
Nhưng không giống cái trên, là anh chủ động cút!”
Anh cười sảng khoái, Lục u cũng không biết nói gì nữa.
Diệp Bạch vỗ nhẹ tay cô: “Cứ quyết định vậy đi! Chừng nào về anh sẽ nhắn thư ký tìm xem có căn nào thích hợp không, tốt nhất là gần chỗ anh của em, chú dì lớn tuối tới lui cũng tiện.”
Lục u nói anh đã mang tư tưởng phương Đông.
“Gần mực thì đen!”
Diệp Bạch phản ứng rất nhanh: “Nhập gia tùy tục!”
Lục u cũng tựa lưng vào sô pha, Diệp Bạch quay sang nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng nắm tay cô.
Hai người trông phòng bệnh, trong lòng yên bình.
Lục u nghĩ, có lẽ rất khó để cô nảy sinh tình cảm với anh như nhiều năm trước, nhưng cô cũng đã nghĩ thoáng… Bởi vì bây giờ đã khác xưa, trước đây khi cô còn trẻ không phải gánh vác gì, muốn yêu thì yêu nói hận là hận. Còn bây giờ thì khác, bây giờ cô đã là mẹ của hai đứa trẻ, sao có thế tùy tiện như trước được chứ!
Bình thản cũng là lẽ tự nhiên!
Buổi chiều, Lục Thước đến thành phố c, vì bận trăm công nghìn việc, nếu không có gì nghiêm trọng thì sáng sớm mai anh ấy phải tức tốc quay lại thành phố B dự họp.
Lục Khiêm tựa vào đầu giường: “Trở về làm gì? Bố khỏe rồi, tinh thần rất tốt!”
Lục Thước ngồi ở đầu giường gọt táo cho ông, vừa nói mỉa: “Năm trước bố vứt mảnh giấy nhỏ cho Diệp Bạch, hiện tại đã linh nghiệm rồi đấy! Bố vẫn nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi dưỡng bệnh đi, đừng vừa uống rượu vào là không biết kiềm chế gì hết!”
Lục Khiêm vốn định phản bác, nhưng nhìn thấy Minh Châu lặng lẽ gạt nước mắt.
Ông lập tức chịu không nổi!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!