Lục Thước nghe ông nói vừa thấy buồn cười cũng thấy hơi cảm động.
Chắc chắn ông già nhà anh thấy xót bọn trẻ phải chạy đi chạy lại hai nơi, tình nguyện quay về thành phố B dưỡng lão, thật ra khí hậu môi trường sống ở thành phố c vẫn tốt hơn, anh ấy không khỏi nói: “Để bố vất vả rồi!”
Lục Khiêm cũng không để ý: “Vất vả cái gì! Đó là nơi bố và mẹ con gặp mặt lần đầu tiên, bên nhà nội con cũng không còn ai, trong khi họ hàng nhà mẹ con còn nhiều người như vậy, bà ấy cũng nhớ nhà.”
Hoắc Minh châu xúc động.
Bà vẫn nghĩ, Lục Khiêm là vì bọn trẻ, thật không ngờ còn có nguyên nhân này.
Nhắc đến chuyện này, Lục Khiêm dứt khoát nói: “Kiêng rượu cũng là thật! Để bà đỡ lo lắng!”
Ông cầm tay vợ mình.
Ông thầm cảm khái trong lòng, thật ra lúc Minh Châu gả cho ông, bà không thiếu gì cả, ông lại còn lớn hơn bà rất nhiều… ông không muốn bà tuổi già cô độc, ông phải giữ gìn sức khỏe.
Lục Thước im lặng ngồi xúc động.
Lục Huân khẽ tựa vào vai anh ấy, nhẹ nhàng ôm cánh tay anh ấy, cô dựa dẫm như thế khiến Lục Thước yên tâm, anh quay sang nhìn cô, khẽ cười.
Thân thế Lục Khiêm không còn gì đáng lo ngại, nên Lục Thước đã ngồi chuyên cơ quay về thành phố B ngay trong tối hôm đó.
Lục Huân ở lại, về cùng người nhà họ Lục sau. Cô ấy muốn giúp Minh Châu dọn đồ. Lần này chuyển nhà chỉ sợ về sau sẽ ít ghé, có lẽ chỉ đến ngày lễ ngày tết hoặc ngày giỗ ông bà mới về, vậy nên gần như tất cả đồ đạc đều được dọn đi hết.
Thư ký của Diệp Bạch đã chọn một căn biệt thự lớn, rộng tầm hai ngàn mét vuông, đủ chỗ cho cả một gia đình lớn.
Đa Đa cũng được mang về đây nuôi.
Đợi chủ nhân quay về.
ở Lục Viên, người giúp việc tất bật làm việc, cũng có người lo lắng, sợ bị mất việc.
Lục u thương lượng với Diệp Bạch.
Diệp Bạch nhìn cô, sau đó mỉm cười nói: “Chuyện này dể mà! Một nửa ở lại Lục Viên trông nom, nửa còn lại đến biệt thự ở thành phố B làm việc, dù sao bên đó cũng cần người, thay vì tuyển mới thì dùng người hiện có sẽ tốt hơn, bố mẹ cũng quen mặt.”
Lục u ‘ừ’ một tiếng: “Em thấy sắp xếp như vậy cũng ổn thỏa.”
Cô đang thu dọn sách vở.
Diệp Bạch lại gần, nói thật khẽ: “Hiếm khi nghe thấy em khen anh, không dễ dàng đâu nhỉ bà Diệp!”
Lục u tiếp tục thu dọn sách vở trong tay, thoáng giật mình: “Em đâu phải bà Diệp, hai chúng ta đã đăng ký kết hôn đâu.”
Diệp Bạch cũng không tức giận: “Anh thay em hiếu kính bố mẹ, chúng ta cũng không thiếu cái danh phận kia! Hơn nữa mối quan hệ như chúng ta ở nước ngoài có rất nhiều, ở bên ngoài chúng ta vẫn nên ra dáng một cặp vợ chồng đi.”
Lục u không kiềm được bật cười: “Anh biết viện cớ thật đấy! Sao vậy, sợ mất mặt trước mặt
bạn bè à?”
Anh không phủ nhận: “Đúng vậy! Cô Lục, dù sao thì cũng cho anh giữ chút thể diện ở bên ngoài đi, cũng đừng nói chúng ta sổng chung phi pháp!”
Lục u mím môi cười, trông tâm tình không tệ.
Họ đang ở trong phòng làm việc của cô, bọn trẻ cũng không có ở đây, không khí hài hòa… Anh ôm cô lên bàn học, cúi đầu hôn môi cô. Lục u không từ chối, cô đặt tay lên vai anh ngửa đầu hôn anh.
Sau khi trao nhau nụ hôn nồng nàn, Diệp Bạch thì thầm: “Đây là thưởng cho anh à?”
Lục U lắc đầu: “Không phải!”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!