Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Sáu trăm triệu?

Sọ não anh cháy hỏng rồi sao?

Nhưng Hoắc Minh vẫn đi tới, mở đàn ra, anh không hề nghĩ ngợi đã bắt đầu chơi bài “Bản Sonata Ánh Trăng”.

Ngoài cửa sổ, bông tuyết vẫn bay... Anh chơi hai lần. Cuối cùng, ánh mắt của anh dừng lại trên đôi tay thon

dài, lẩm bẩm: “Mình thật sự đã từng yêu cô ấy như vậy sao?”

Ôn Noãn chiến tranh lạnh với anh.

Cô không nghe điện thoại, không gặp anh, ngoại trừ thỉnh thoảng anh nhìn thấy cô ở nhà họ Hoắc, những thời gian khác anh chỉ có thể nhìn thấy vợ mình trên mặt báo.

Thế nhưng đó lại không phải là bà Hoắc

Đó là Tổng giám đốc Ôn!

Hoắc Minh cũng không phải là người vô công rồi nghề, anh quay về làm luật sư, nhận lại vụ án lớn còn giang dở.

Anh cũng đi công tác, cơ hội để vợ chồng hai người gặp nhau ít càng thêm ít.

Trong thời gian này, Sở Liên tới văn phòng tìm anh một lần.

Anh không gặp, bảo thư ký Tương nhắn lại kêu Sở Liên sau này không cần tới đây nữa!

Đôi khi anh sẽ nhớ tới Ôn Noãn lúc rảnh rỗi.

Nghĩ đến đêm đó khi bọn họ cãi nhau, thật ra vì một người chẳng liên quan gì như Sở Liên, thật sự không đáng. Thế nhưng Hoắc Minh không thích bị phụ nữ thao túng, cho dù đó là vợ anh cũng không được!

Cửa ải cuối năm cũng tới gần.

Ôn Noãn phát triển Tây Á rất tốt, cô đã có tên tuổi trong giới thượng lưu ở thành phố B mà không phải vật gắn liền

với Hoắc Minh.

Đêm tất niên, sau khi tham dự một buổi tiệc, lúc cô bước ra ngoài cũng đã choáng váng!

Bên ngoài, trời giá rét.

Cô lập tức tỉnh rượu!

Lão Triệu thấy cô ra ngoài, lập tức tiến lên đưa áo khoác cho cô, vừa phủ lên người cô vừa oán trách: “Cô nên chú ý ăn mặc cẩn thận, đừng ỷ vào tuổi còn trẻ rồi dày vò cơ thể, sau này mà bị cảm, ông chủ bà chủ lại trách tôi!”

Ôn Noãn ngẩn ra.

Lúc này cô mới nhớ tới ông chủ bà chủ ở đây chính là vợ chồng Hoắc Chấn Đông.

Cô mỉm cười: “Gần đây tôi có tập thể hình, khỏe lắm!”

Lão Triệu nói thầm: “Vậy thì cũng mới chỉ sinh cậu chủ nhỏ được hai tháng thôi, cơ thể phụ nữ quý báu lắm, cô đừng mặc kệt”

Trong lòng Ôn Noãn trở nên ấm áp.

Cô thấp giọng nói: “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ chú ý!”

Lão Triệu kéo cửa xe ra cho cô, đổi thành giọng điệu vui mừng: “Chúng ta trở về nhanh thôi, sắp tới Tết rồi, trong nhà náo nhiệt lắm!”

Ôn Noãn cười, đang định lên xe, bỗng nhiên có một giọng nói đáng thương vang lên từ phía sau.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement