Ông ấy xin lỗi với cô, là vì chưa chuẩn bị đày đủ tình cảm cho lúc này.
Ông ấy xin lỗi vì giữa bọn họ không có kết cục gì.
Cô gái nhỏ của ông ấy, rồi sẽ gặp được người tốt, còn người như ông ấy chỉ hợp để sống trong quyền lợi, xem như là trừng phạt vậy...
Lục Khiêm đi rồi.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, rồi đóng lại.
Minh Châu ngã quy xuống thảm mềm dưới đất, cô ấy che mắt, kìm nén khóc nấc lên.
Cô ấy quay về thành phố B, cô ấy không dám về nhà.
Cô ấy đến căn nhà trên đường Quảng Nguyên, mỗi ngày nằm dài bên trong, dựa vào mấy thứ trong tủ lạnh mà sống sót.
Cô ấy không biết làm cơm, nên chỉ bỏ vào nước luộc.
Mỗi đêm, cô ấy đều bừng tỉnh giấc, bởi vì cô ấy mơ thấy chủ Lục của mình quay về, ông ấy dịu dàng ôm cô ấy lên giường, vỗ nhẹ vào mông cô ấy nói cô ấy không nghe lời.
Lúc tỉnh giấc, khóe mắt đều ướt đẫm lệ. Nhưng ông ấy, không quay lại nữa...
Đến khi cô ấy tỉnh dậy từ ác mộng đã là hai tháng sau, bụng cô ấy cũng lớn hơn chút.
Cô ấy càng không dám về nhà.
Cô ấy không dám để người nhà biết cô ấy mang thai, càng không dám để bọn họ biết trong bụng cô ấy là con của Lục Kiêm, cô ấy trốn Đông trốn Tây, thẻ trên người cô ấy cũng không còn tiền...
Quần áo trên người cô ấy cũng dần trở nên giản dị.
Cô ấy chuyển vào phòng thuê hơn hai mét vuông, cô ấy học làm công mấy việc vặt, dựa vào mấy đồng lương ít ỏi nuôi sống mình, thậm chí cô ấy còn học làm món cơm chiên trứng đơn giản...
Dần dần, đến cả một ly trà sữa cô ấy cũng tính toán chỉ
Thi thảng, cô ấy cũng nhìn thấy Lục Khiêm trong tin tức.
Ông ấy hệt như lúc trước, hăng hái hăm hở, cô ấy nhìn ra được quần áo trên người ông ấy rất mắc, cô ấy nhìn lại chiếc áo sơ mi hai mươi chín tệ của mình, cảm nhận sâu sắc hai người họ đã là người của hai thế giới.
Cô ấy và chú Lục, giống như tỉnh lại từ giấc mộng đẹp vậy.
Từ khi Minh Châu rời đi, Lục Khiêm lại có thói quen xấu, ông ấy thường nhìn vào điện thoại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!