Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Ông ấy đều sẽ cười nói: “Trẻ nhỏ mà, thườn chỉ phấn chấn ba phần, lúc này có khi đã đi xem cực quang với bạn trai rồi, nào còn nhớ đến chú Lục tôi đây!”

Mấy người bạn phụ họa theo.

Lục Khiêm mỉm cười nghiêm túc, cũng bình tĩnh hơn.

Sau đó, cũng chỉ có bản thân ông ấy biết, thế nào gọi là đau đến tê tâm liệt phế.

Xuân đi thu đến.

Cô Hồ sắp làm tiệc cưới, người hâm mộ của cô ấy tổ chức một buổi triển lãm cho cô ấy.

Lục Khiêm đến ủng hộ cô ấy. Cô Hồ cùng vị hôn phu đến nói chuyện với ông ấy, vừa đi vừa nói chuyện, chỉ là cô ấy cảm thấy ông Lục có vẻ không tập trung.

Co Hồ cười nhạt đang định hỏi thì ánh mắt nhìn một người ở phía xa.

Dáng người khá cao, từ sau lưng trông có vẻ giống với một người.

Cô ấy vội gọi ông Lục: “Ông Lục, anh xe, kia có phải Minh Châu không?”

Minh Châu...

Lục Khiêm xúc động trong lòng.

Ông ấy nhìn theo hướng cô Hồ chỉ qua, nhìn thấy người phụ nữ kia, trông bóng lưng có vẻ giống, nhưng cô gái kia mặc quần áo đơn giản, bụng lại mang thai trông như đã sáu tháng, nào giống với Minh Châu của ông ấy?

Lúc này, cô gái kia đang chuyển một đống tài liệu lớn.

Trông khoảng chừng hai mươi cân, gắng sức lên lầu hai, Lục Khiêm bèn hỏi thư ký Liêu: “Ở đây không cho dùng thang máy sao?”

Thư ký Liễu khẽ nói: “Thang máy dùng cho khác, nhân viên vận chuyển bình thường phải tránh đi.”

Lục Khiêm gật đầu.

Nhưng ông ấy nhìn qua người vừa nấy, không khỏi lại nhớ đến cô gái nhỏ của mình, cũng không biết cô ấy chơi ở đâu rồi... Ông ấy không nhịn được lại gọi điện cho cô ấy.

Trên lầu hai nhà hát.

Điện thoại khẽ vang lên, người kia đang chuyển đồ, đồ đạc trên tay bỗng rơi xuống đất.

Người thầu mắng chửi dữ dội.

Minh Châu nhỏ giọng nói xin lỗi, cô ấy trốn vào nhà vệ sinh nhấn nghe điện thoại, cô ấy nghe thấy chú Lục của mình hỏi cô ấy: “Chơi có vui không?”

Cô ấy cố sức che miệng lại, chầm chậm trượt người xuống, dùng sức gật đầu: “Ừ, vui!”

Lục Khiêm im lặng một lúc lâu mới khẽ nói: “Vậy thì tốt! Nếu như vậy, chúng ta chia tay cũng là chuyện tốt.”

Cô ấy nhắm mắt ừ một tiếng.

Lục Khiêm chậm rã cúp điện thoại, điện thoại trong tay cô rơi xuống đất, một mình cô ấy ở trong nhà vệ sinh khóc. rất lâu... Còn Lục Khiêm, đến phòng rửa tay kế bên, yên lặng rửa tay.

Bọn họ chỉ cách nhau một bức tường...

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement