Cố Hi Quang nhận ra người phụ nữ kia.
Tên là Đinh Tranh, đã từng là người yêu của chú họ Cố Trường Khanh nhà cậu.
Cậu đóng cửa xe lại rồi đi qua đó: "Giám đốc Đinh muốn nói chuyện gì với tôi sao?”
Đinh Tranh nhìn khuôn mặt đẹp trai trẻ tuổi kia, vậy mà lại trở nên hoảng hốt, lẩm bẩm mở miệng: “Vẻ ngoài của cậu thật giống anh ấy!”
Cố Hi Quang không lên tiếng đáp lời.
Cuối cùng bọn họ đi tới một nhà quán cà phê gần đó, rất yên tĩnh, thích hợp để bàn công chuyện.
Đinh Tranh còn mảnh mai hơn cả trước kia.
Làn da trên mặt khô đến không chịu nổi phấn, nhưng cô ta vẫn thể hiện sức hấp dẫn trước mặt người đàn ông trẻ hai mươi tư tuổi, nhẹ nhàng vén tóc, cười cười: “Ở chỗ Ôn Noãn cậu chỉ có thể làm một nam ba, tới nơi này của tôi đi!”
Cố Hi Quang nhìn cô ta.
Đinh Tranh lấy từ trong túi ra một bản hiệp ước: “Tôi ký với cậu năm năm, bảo đảm cơ bản nhất là vai nam chính của hai bộ phim điện ảnh, hai bộ phim truyền hình, các chương trình giải trí khác không tính trong đó, chia thành năm năm”
Đối với một người mới mà nói thì điều kiện này vô cùng
Nhưng Cố Hi Quang cũng không muốn nổi tiếng như vậy.
Ngón tay thon dài đẹp đẽ của cậu nhẹ nhàng gõ lên hợp đồng, nhẹ giọng hỏi: “Giám đốc Đinh, sẽ không có thêm thỏa thuận ngoài miệng chứ?”
Tay Đinh Tranh đặt lên mu bàn tay cậu.
Hai mắt của Cố Hi Quang rũ xuống, sau đó giương mắt nhìn cô ta.
Đinh Tranh nói thẳng không giấu diếm: “Làm người tình của tôi!”
Cố Hi Quang rút tay về, rất bình tĩnh nhìn về phía Đinh Tranh: “Cảm ơn giám đốc Đinh đã yêu mến! Chỉ là vô cùng
xin lỗi, tôi không cảm thấy hứng thú cho lắm.”
Đinh Tranh thẹn quá thành giận, cô ta cười lạnh: “Cậu biết có bao nhiêu người thèm muốn cơ hội như vậy không?”
Cố Hi Quang cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Cậu không thích làm người thay thế, Đinh Tranh đang xem cậu như chú họ lúc còn trẻ.
Ôn Noãn cũng cảm thấy cậu giống.
Chỉ là, ánh mắt của Ôn Noãn là ôn hòa, thậm chí còn có sự quý trọng đối với những năm tháng thanh xuân. Vậy nên đối với Cố Hi Quang mà nói, Ôn Noãn là người cậu muốn bảo vệ.
Có lẽ đoạn yêu thầm ngây ngô này sẽ có một ngày phai đi.
Cậu cũng sẽ cưới vợ sinh con, chỉ là khi hồi tưởng lại thì sẽ nhớ, cậu đã từng thích một người tốt đẹp như vậy.
Cậu sẽ cảm thấy ấm áp.
Sau lưng, Đinh Tranh nghiến răng nghiến lợi...
Cô ta một lòng muốn dựng nên nghiệp lớn ở thành phố B, nhưng mạng lưới quan hệ của cô ta có hạn, chiếc xe duy nhất được nâng lên hoàn toàn đổ về phía Ôn Noãn, còn có Cố Hi Quang cũng không biết trái phải!