Dưới sân khấu, Thước Thước chớp con mắt, hỏi hoắc Minh Châu: “Mẹ ơi, vì sao bố phải đưa hoa cho người khác vậy ạ?”
Hoắc Minh Châu cảm thấy hơi hụt hãng.
Tuy chuyện của Lục Khiêm và cô Hồ đã là quá khứ, cô Hồ cũng đã kết hôn sinh con, nhưng là lão già họ Lục kia cũng không biết kiêng ky, quả là không biết xấu hổ mà.
Đương nhiên, cô không thể làm con trai đau lòng được. Vì thế cô dịu dàng sờ đầu thằng bé: “Bố con và cô Hồ chỉ là bạn bè thôi.”
Tiểu Thước Thước rất nghi hoặc: “Bố mẹ cũng là bạn bè sao ạ?”
Hoắc Minh Châu:... Lúc này, Lục Khiêm bước từ trên sân khấu xuống dưới. Ở bên ngoài ông và Minh Châu rất giữ khoảng cách, giống như thân thích bình thường vậy, ông nhìn Thước Thước rồi hỏi: “Sao lại đưa thằng bé đến đây?”
Đêm nay Minh Châu mặc một chiếc váy kim cương được chế tác thuần thủ công.
Còn loá mắt hơn cả ánh đèn thủy tinh nữa.
Đặc biệt là cảnh xuân lộ ra trên ngực cô khiến Lục Khiêm thấy rất ngứa mắt, ông cứ như có như không che người cô lại.
Minh Châu không phát hiện ra tâm tư âm u của ông, nhẹ giọng mở miệng: “Nó rất muốn gặp chú, đòi muốn tới!” Cô nói xong, lại nhìn cô Hồ...
Lục Khiêm liếc mắt nhìn cô một cái.
Sau đó, ông ôm Tiểu Thước Thước lên hôn, còn dùng bộ râu ngắn ngủn cà lên khuôn mặt non mềm của thằng nhóc, Tiểu Thước Thước nhỏ tuổi, trên người còn có mùi sữa rất dễ ngửi.
Lục Khiêm ôm rồi ngửi, nội tâm vô cùng mềm mại.
Ông nghĩ, thật may mắn khi họ không sống cùng nhau, chứ không nếu mỗi ngày đều ôm lấy thằng bé, sao còn có thể đi làm chuyện lớn được nữa.
“Có nhớ ông cậu không nào?”
Nhóc con thẹn thùng thơm lên má ông.
Bọn họ là bố con ruột, vẻ ngoài thật sự rất giống nhau, cũng may Lục Khiêm nhuộm tóc đen nên người ngoài không nhìn rõ được.
Trên sân khấu vẫn đang biểu diễn, Lục Khiêm ôm nhóc con ngồi xuống, may mà bốn phía đều là người một nhà nên còn có thể trò chuyện một hai câu, ông hạ giọng nói với
Minh Châu: “Lát nữa tôi tiễn các em.”
Ánh mắt Minh Châu nhìn thẳng tắp lên sân khấu.
Lục Khiêm biết cô đang ghen nên không khỏi bật cười: “Dấm cũ năm xưa này mà em cũng ăn à? Đã là người làm mẹ rồi! Haiz, à đúng rồi, em mặc ít như vậy có lạnh không?”
Minh Châu tức giận đến mức hừ lạnh!
Thân phận của Lục Khiêm đặc biệt nên không ở lại lâu.
Chuyến này ông tới đây hơn phân nửa cũng là để trông thấy Minh Châu. Lúc ông sắp đỉ, Tiểu Thước Thước nhìn về phía ông vô cùng đáng thương, trông cứ như một con cún nhỏ đáng thương vậy.
Trái tim Lục Khiêm mềm nhữn cả ra.
Ông thấp giọng nói vài câu, Tiểu Thước Thước mới vui vẻ trở lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!