Ôn Noấn năm hai mươi tuổi tràn đầy sức sống.
Lúc ấy, khuôn mặt cô căng mọng, chân trắng nõn thon dài, cô mặc một chiếc quần đùi khiến cho đôi chân càng trở nên dài hơn, đầu gối phủ một lớp màu hồng phấn đáng yêu.
Eo của cô cũng nhỏ hơn so với tưởng tượng.
Cho dù anh biết đây chỉ là giấc mơ, nhưng mà cảm giác chân thật vẫn khiến cho da đầu Hoắc Minh tê dại, gần như không thể khống chế nổi cảm xúc của bản
thân mình, muốn bỏ qua tất cả mà giữ chặt cô lại.
Ôn Noãn, đã bảy ngày rồi anh không được nói chuyện với em.
Ôn Noãn đi lướt qua anh.
Có lễ bởi vì tướng mạo của Hoäc Minh quá xuất chúng, có lẽ là do khí chất tự phụ của anh, cho nên Ôn Noãn không nhịn được liếc nhìn anh một cái.
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô.
Anh hơi cong khóe miệng lên, lộ ra nụ cười nhẹ.
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên từ phía sau: "Ôn Noãn!" Bạch Vi chạy tới, đi theo sau là Diêu Tử An.
Bọn họ đi tới trước mặt, Bạch Vi nhìn từ đầu đến đuôi Hoắc Minh một lượt, sau đó lại nhìn Ôn Noãn, ánh mắt ái muội.
Bạch Vi nhận ra người đàn ông trước mặt này, đây là ngôi sao sáng mới nổi của giới luật sư.
Gia thế xuất chúng, tướng mạo tuấn tú, rất được! Ôn Noãn dừng lại.
Diêu Tử An bất ngờ, hắn nhìn Hoắc Minh: "Luật sư Hoắc, sao anh lại đến học viện âm nhạc thành phố B vậy?"
Ánh mắt Hoắc Minh vẫn dán lên người Ôn Noãn.
Anh chậm rãi nói: "Tôi tới thư viện ở đây để tìm một quyển sách, nhưng mà không biết đường đi!"
Diêu Tử An nhìn Bạch Vi: "Hay là, chúng ta dẫn cậu Hoắc tới đấy đi?"
Bạch Vi đảo tròng mắt, ôm lấy cánh tay hắn: "Để Ôn Noãn dẫn đường là được, dù sao cậu ấy đang rảnh mài! Chẳng phải anh đã nói là muốn dẫn em đi ăn kem à?”
Diêu Tử An mỉm cười.
Hắn cười nói với Ôn Noãn: "Vậy thì làm phiền Ôn Noãn dẫn cậu Hoắc đi tới đó nhé! Anh ấy là bạn của tôi."
Ôn Noãn nhìn về phía Hoắc Minh.
Người này chắc khoảng hai mươi tư tuổi, lại còn là luật sư, sao lại đến học viện âm nhạc của bọn họ để tìm sách?
Hoắc Minh thoải mái đứng cho cô nhìn.
Ánh mắt đen nhánh của anh nhìn chăm chăm vào cô, cười nhẹ một tiếng, sau đó lại lấy một điếu thuốc lá từ trong túi áo ra châm lửa, cúi đầu hút một hơi, nhìn rất nam tính.
Có vài phần lạnh lẽo, vài phần xấu xa...
Ôn Noãn nhìn đơ người.
Trước kia cô cảm thấy Cố Trường Khanh đã rất đẹp, nhưng mà lúc này cô mới biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn!
"Đi thôi!" Hoắc Minh ra hiệu.
Ôn Noãn không tự chủ mà đi theo anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!