Ôn Noãn năm hai mươi tuổi không trang điểm, môi hồng răng trắng rất xinh đẹp.
Cô nhìn người đàn ông đẹp trai kia, nhỏ giọng nói: Luật sư Hoắc, nếu anh muốn tìm sách thì cứ tùy tiện đọc, đến chín giờ tối chỗ này mới đóng cửa."
Hoắc Minh không trả lời. Anh đi tới một chỗ... Anh đã từng nhìn thấy chỗ này. Lúc trước, Ôn Noãn đã ghé vào chỗ này, bị Cố Trường Khanh hôn.
Hoặc Minh dùng ngón tay thon dài vuốt ve lưng ghế, động tác nhẹ nhàng giống như đang sờ người tình.
Không biết vì sao, mặt Ôn Noãn lại đỏ lên. Hoặc Minh ngước mắt nhìn cô, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm cô, tiếng nói hơi nghèn nghẹn: "Bạn học Ôn có thể đợi tôi được không? Tôi sợ đến khi đọc
xong sách lại không tìm thấy đường ra."
Nội tâm Ôn Noãn: “Đần vậy á! Hiện tại thực lực của luật sư thấp đến thế cơ à?”
Nhưng dù sao cũng là bạn của Diêu Tử An, cô miễn cưỡng nói: 'Cũng được! Có điều tôi phải về trước tám giờ tối."
Hoắc Minh cười nhẹ một cái.
Anh kéo ghế ra, lại nhìn cô.
Ôn Noãn hơi rung động.
Bình thường cô đến thư viện thường ngồi ở chỗ này, sao anh lại biết được? Chắc là trùng hợp rồi!
Ôn Noãn không từ chối, tiện tay chọn bừa một quyển sách, ngồi im ở đó lẳng lặng đọc.
Trong thư viện rất yên tĩnh, Hoắc Minh chọn sách về pháp vụ, còn mua một ly Mandheling từ quầy bán nước cho Ôn Noãn...
Mandheling, loại cà phê cô thích nhất.
Ôn Noấn lại liếc nhìn anh một cái.
Hoắc Minh chọn một ly cà phê đen, anh ngồi ở đó vừa uống vừa đọc sách, có lẽ là khí chất trầm ổn của anh không phù hợp với không khí xung quanh, hơn nữa vẻ bề ngoài xuất chúng, cho nên những người khác thường xuyên nhìn anh.
Nhưng mà anh vẫn bình tĩnh ngồi.
Ôn Noấn nghĩ, liệu phải tài giỏi bao nhiêu mới có thể không thèm để ý tới những ánh mắt ái mộ xung quanh như thế?
Cô không nhịn được đánh giá khuôn mặt anh.
Thật sự rất đẹp, đặc biệt là mũi anh vừa cao vừa thẳng.
Lúc hôn môi, liệu mũi anh và mũi cô gái có bị va vào nhau không?
Ôn Noãn... Mày đang nghĩ cái gì đấy! Chẳng phải mày đã thích Cố Trường Khanh hay sao, sao có thể tơ tưởng đến chuyện hôn môi với một người đàn ông xa lạ được?
Cô vội vàng thu hồi ánh mắt.
Hoäc Minh lại giương mắt nhìn, im lặng đánh giá cô...
Vợ của anh đang ngồi ngay trước mặt anh, Ôn Noấn năm hai mươi tuổi sạch sẽ không dính bụi trần, còn chưa từng có quan hệ với Cố Trường Khanh trong suốt bốn năm, chuyện này đối với anh mà nói giống như một miếng thịt hấp dẫn để trước mặt con chó đói.
Anh muốn yêu đương với cô, muốn làm những chuyện thân mật với cô.
Hoắc Minh rất có định lực, anh chậm rãi lật sách.
Buổi chiều, bốn giờ, bảy giờ... Anh vẫn chưa định đi.