Người đó chưa từng nghĩ sẽ để hai mẹ con bọn họ sống dưới ánh mặt trời.
Đứa con trai đoản mệnh của người đó mất rồi, cầu xin cậu ta thừa kế sản nghiệp, nhưng ông ta vẫn không thừa nhận mẹ của cậu ta, cho dù vợ của ông ta đã qua đời nhiều năm...
Bởi vì giới thiệu xe tuyết, cậu ta với Ôn Noãn mới có cơ hội hợp tác.
Thứ cậu ta không thể lấy được cho mẹ nhưng Ôn Noãn có thể.
Cố Vân Phàm biết rõ, hợp tác là hợp tác, sản sinh ra thứ tình cảm không cần thiết đó chính là phá hỏng quy tắc, nhưng cậu ta vẫn không tự khống chế được, có lẽ là trong thế giới hỗn độn của cậu ta chưa từng nhìn thấy người phụ nữ thuần tuý giống như Ôn Noãn.
Nghĩ đến đây, cậu ta hút thuốc xong bắt đầu mặc đồ.
Người mẫu tắm xong quấn khăn tắm đi ra, vô cùng động lòng.
Nhìn thấy bộ dạng cậu ta muốn đi, không kiềm được đến quấn lấy cậu ta, bất mãn nói: "Giờ này rồi còn muốn đi?"
Cố Vân Phàm đẩy cô ta ra.
Cậu ta xuống giường thắt dây nịt, sau đó bóp khuôn mặt của người phụ nữ, cười tà khí: "Gấp đến sân tiếp theo!"
Nói xong, cậu ta cầm chìa khoá xe rời đi.
Người phụ nữ tức giận mắng: "Cố Vân Phàm, đồ khốn nạn!"
Ở cửa Cố Vân Phàm thay giày đương nhiên nghe thấy.
Khoé môi cậu ta nở nụ cười lạnh: Cậu ta đương nhiên khốn nạn. Xuất thân của cậu ta lạnh tanh như vậy, mười lăm tuổi cậu ta đã lăn lộn ở những nơi không lành mạnh để sinh sống, cậu ta không khốn nạn thì không bình thường rồi.
Cố Vân Phàm rời khỏi nơi ở của người phụ nữ, từ từ chạy xe về nơi mình ở.
Dưới lầu, đang đậu một chiếc xe đua màu đỏ.
Đinh Tranh ngồi ở trên xe cầm điện thoại đang lướt tin.
Cố Vân Phàm chạy xe đậu ngang hàng cô ta, hạ kính xe xuống, khuỷu tay đặt ở chỗ cửa sổ xe: "Còn đang đợi tôi sao?"
Mắt của Đinh Tranh sáng lên.
Cô ta nhìn chằm chằm Cố Vân Phàm.
Khuôn mặt cậu ta lười nhác, cô ta biết đó chính là sự mệt mỏi có được sau khi làm thỏa mãn với người phụ nữ kia, trong lòng cô ta ít nhiều có chút ghen, không vui vẻ lắm:
"Sắp chuẩn bị đi!"
Cô ta khởi động xe chuẩn bị rời đi, ít nhiều cũng muốn thăm dò địa vị của bản thân ở trong lòng cậu ta.
Cố Vân Phàm thò người ra, tắt xe cho cô.
Khi ngước mắt, ánh mắt âm u nhìn cô ta: "Không vui sao? Chị cũng đâu phải ngày đầu tiên biết tôi là người gì?"
Đinh Tranh hơi ngơ người.
Khi Cố Vân Phàm nói lời này, biểu cảm rất giống Cố Trường Khanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!