Tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, đồng thời, ánh đèn trên sân khấu cũng tắt.  

 

 

Cả hội trường chìm vào bóng tối, cả hội trường im phăng phắc.  

 

Bỗng nhiên một chùm đèn chiếu lên người Hạ Phương, người vừa bước ra sân khấu.  

 

Cô đứng ở lối vào, đầu hơi cúi xuống, đôi tay thon dài nhỏ nhắn nhẹ nhàng nâng lên, bộ trang phục múa ôm sát tôn lên dáng người hoàn mỹ của cô, động tác múa mềm mại mà hữu lực, chính xác, vừa duyên dáng vừa mạnh mẽ, khiến người xem không thể rời mắt.  

 

Cô nhẹ nhàng di chuyển đôi tay, vòng eo thon chuyển động theo động tác múa, đi theo nhịp nhạc, chậm rãi múa.  

 

Bỗng nhiên nhịp nhạc tăng nhanh, Hạ Phương cũng thay đổi động tác nhẹ nhàng trước đó, cô thẳng lưng, xoay tròn nhanh đến giữa sân khấu.  

 

Các khán giả phía dưới kinh ngạc ồ lên, ngay cả các giám khảo ngồi trước sân khấu cũng không kìm được để lộ ra ánh mắt kinh ngạc, ánh mắt chăm chú nhìn Hạ Phương trên sân khấu.  

 

Âm nhạc nối tiếp, động tác của Hạ Phương cũng không ngừng.  

 

Động tác từ chậm đến nhanh, hòa với tiếng nhạc, mang đến cho người ta một loại mỹ cảm không thể nói thành lời, và dễ dàng khiến ánh mắt của khán giả hướng lên người cô.  

 

Nhất là khi nhịp nhạc liên tục tăng nhanh, động tác của Hạ Phương cũng liên tục tăng tốc, những động tác vũ đạo đó trông thì đơn giản, nhưng dưới sự tăng tốc của nhịp nhạc, nó trở nên cực kỳ khó.  

 

Nhưng cô lại thực hiện cực kỳ dứt khoát, môi mỉm cười, đôi mắt long lanh như một dòng suối trong lành, thỉnh thoảng  

 

cô nhìn lướt xuống khán đài, khiến cho ai nấy đều không khỏi xao động trong lòng.  

 

Hạ Phương của lúc này, chính là tâm điểm của toàn trường.  

 

Ánh mắt và trái tim của mọi người đều nhấp nhô lên xuống theo tiếng nhạc và động tác của cô.  

 

Kể cả Tư Thành đang ngồi ở hàng ghế đầu, anh cũng chăm chú nhìn dáng người của Hạ Phương, rồi không kìm được cảm thán về tài năng của vợ mình.  

 

Tần Hách đang ngồi cạnh anh thì khác, bắt đầu từ khi Hạ Phương bước ra sân khấu, hắn đã nhíu mày, gương mặt đầy nghi hoặc.  

 

Hắn từng nghe qua bản nhạc này rồi, trước đó đúng là Ngụy Thung từng múa bài này, nhưng...  

 

Người trên sân khấu rõ ràng mang lại cho anh ta cảm giác khác trước.  

 

Thậm chí, gương mặt cơ hồ giống hệt Ngụy Thung kia cũng khiến Tần Hách cảm thấy xa lạ khó tả.  

 

"Cô ấy không phải Ngụy Thung..." Tần Hách mím môi, tay nắm thành quyền, bài múa mới bắt đầu được một nửa, hắn đã không kìm được mà đứng lên, muốn ra sau cánh gà xem xem rốt cuộc chuyện là thế nào.  

 

Ngụy Thung coi trọng bài múa mở màn này cỡ nào, Tần Hách rất rõ.  

 

Vào thời khắc mấu chốt, không thể có chuyện Ngụy Thung từ bỏ bài múa mở màn, để người khác lên thay cô ấy được.  

 

Chỉ sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi.  

 

"Ngồi xuống."  

 

Tần Hách vừa mới đứng lên đã bị Tư Thành giữ lại.  

 

Tần Hách nghi hoặc nhìn Tư Thành, rõ ràng là hắn không hiểu anh có ý gì.  

 

Tư Thành không có rời mắt khỏi sân khấu, nhưng giọng anh lại truyền vào tai Tần Hách một cách rõ ràng: "Lúc vợ tôi nhảy múa, không thích bị người khác làm ảnh hưởng."  

 

Tần Hách giật mình, sau đó hắn lại nhìn lên sân khấu lần nữa, mới nhận ra, người kia lại là Hạ Phương...  

 

Tuy cô trang điểm trông rất giống Ngụy Thung, nhưng hắn đã quá quen với Ngụy Thung, người kia có phải Ngụy Thung hay không, hắn nhìn một cái là biết.  

 

Nếu là người khác, chắc chắn hắn phải đi tìm hiểu một phen, nhưng người này là Hạ Phương...  

 

Tần Hách siết chặt nắm tay, cuối cùng hắn không đứng nữa, yên lặng ngồi ở đó, xem Hạ Phương trên sân khấu, trong lòng thì không biết là tư vị gì.  

 

Lúc trước Ngụy Thung bị thương, hắn tự mình đi theo trông ở bệnh viện.  

 

Đúng là bác sĩ từng bảo, với tình hình đó của Ngụy Thung, thì rất khó để bình phục trong thời gian ngắn, muốn lên sân khấu nhảy múa, thì dù có hoàn thành tiết mục, nó cũng sẽ ảnh hưởng cực lớn đến vết thương của cô ấy.  

 

Nhưng, lúc đó Hạ Phương bảo không sao, cô sẽ giúp Ngụy Thung.  

 

Thế sao...  

Advertisement
';
Advertisement