Tần Hách rơi vào suy tư, căn bản không có tâm trạng xem biểu diễn, hắn chỉ muốn mau mau đợi Hạ Phương múa xong, là đi hỏi xem rốt cuộc Ngụy Thung làm sao.
Nhưng nghĩ lại, hắn với Ngụy Thung có là gì đâu, hắn có tư cách gì mà đi hỏi cô ấy?
Nhất thời, Tần Hách chẳng còn hứng thú gì nữa...
Mà lúc này, âm nhạc đã bước vào đoạn cuối.
Nhịp nhạc càng ngày càng nhanh càng ngày càng mạnh mẽ, khiến cho động tác của Hạ Phương cũng càng ngày càng nhanh, nhất là đoạn cuối bài, nó là đoạn cao trào của tiết mục.
Một loạt động tác có độ khó cao khiến cho mọi người ngồi dưới kinh ngạc không ngớt.
Cuối cùng âm nhạc chỉ còn lại âm cuối, và Hạ Phương trên sân khấu cũng bắt đầu xoay người thật nhanh, cuối cùng theo nhịp nhạc chậm dần, cô từ từ cúi xuống, nằm dài trên sân khấu.
Kết thúc bài múa, dưới đài im phăng phắc, không có một âm thanh nào vang lên.
Dường như mọi người đều đang đắm chìm trong tiếng nhạc đầy rung động và dáng múa kinh diễm, tất cả mọi người đều chưa hồi thần.
Vẫn là Tư Thành dẫn đầu đứng lên vỗ tay, mấy giám khảo ngồi hàng đầu với mấy người xung quanh anh mới hồi thần lại, cả đám ào ào đứng lên, vỗ tay nhiệt liệt.
Tàn Hách cũng không ngoại lệ, Tư Thành vừa đứng lên, hắn cũng rất phối hợp mà đứng lên, vỗ tay.
Chỉ trong vài giây, cả sân khấu đã chìm trong tiếng vỗ tay vang dội, theo đó là tiếng hoan hô và reo hò, như thể muốn bật tung nóc nhà vậy.
Hạ Phương đứng dậy trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, cô đi đến phía trước sân khấu rồi cúi người cảm ơn.
Vào khoảnh khắc ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm phải ánh nhìn nóng bỏng của Tư Thành, cô lười biếng cười một cái, rồi nhanh chóng rời khỏi sân khấu.
Người dẫn chương trình lập tức tiến lên, rồi cực kỳ nhiệt tình và hăng hái dành cho Hạ Phương những lời tán thưởng tuyệt nhất.
Một lúc sau, cô dẫn chương trình mới chuyển đề tài, tuyên bố cuộc thi vũ đạo năm nay chính thức bắt đầu.
Sau đó, chính là người dự thi số một lên sân khấu.
Sau khi Hạ Phương biểu diễn xong, không ít fan của Ngụy Thung chạy lên điên cuồng khen Hạ Phương.
Ngay cả Lâm Chính Ích trước đó toàn châm chọc khiêu khích cô, giờ cũng xấu hổ cúi đầu, vừa khen vừa thấy hổ thẹn.
Hạ Phương chỉ cười nhẹ, rồi bước nhanh về phòng hóa trang của mình.
Nhưng khi đi qua đoàn người, cô bị người ta đụng mạnh một chút.
Hạ Phương thấy bả vai đau, cô quay đầu lại liền nhìn thấy một cây bút bi đang cắm trên vai cô.
"Xin lỗi xin lỗi, cô giáo, em, em không cố ý." Hạ Oanh Oanh vội vàng rút bút ra, khuôn mặt tái nhợt căng thẳng nhìn Hạ Phương: "Cô, cô có đau không, em, em đi tìm bác sĩ tới ngay đây..."
Hạ Phương đang mặc bộ đồ múa mỏng và ôm sát, Hạ Oanh Oanh ở trong đám đông bất ngờ cầm bút đâm cô, ngòi bút tránh không khỏi đâm vào vai cô, tuy vết thương không sâu, nhưng cũng rỉ ra ít máu.
"Không cần." Hạ Phương gọi Hạ Oanh Oanh lại, rồi quay đầu nhìn vai mình một cái: "Không sao."
Ánh mắt Hạ Oanh Oanh lóe lên tia tính toán, cô ta nhìn Hạ Phương, có vẻ là đang xác nhận thân phận của cô.
Hạ Phương mặc kệ cô ta, cô lại đi tiếp.
"Hạ Phương..." Hạ Oanh Oanh chợt gọi cô.
Hạ Phương không dừng bước, Hạ Oanh Oanh nhìn theo bóng lưng cô, cô ta rơi vào trầm tư.
Cô ta sẽ không cảm nhận sai đâu, người vừa nãy, rõ ràng là Hạ Phương.
Cô ta ghét Hạ Phương lắm, ghét đến nỗi chỉ cần nhìn thấy cô, thì sẽ không kìm được thấy phản cảm và bốc mây mù trong lòng.
Nhưng cô ta sẽ không có cảm giác đó với Ngụy Thung.
Vả lại, bất kể dáng người hay một số thói quen khi nhảy của Hạ Phương thì đều giống hệt vị kia trên sân khấu.
Ngụy Thung không có những thói quen đó.
Vả lại, tối qua đúng là cô ta có nhìn thấy Hạ Phương đang lén nhảy bài này...
Cô ta dám khẳng định, "Ngụy Thung" này chắc chắn là Hạ Phương.
Hạ Oanh Oanh nhìn vết bút bi trên vai "Ngụy Thung" một cái, ánh mắt lóe lên tia tính toán.