Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 162: Anh chỉ cần một người .

 

“Chỉ là chào hỏi một chút thôi mà, cần gì nóng vội như vậy.” Quý Bình Long cười nhún vai: “Phương Dung, tôi phát hiện ra dáng vẻ của em vẫn y như hồi trước.”

Cô ngước mắt nhìn anh ta: “Dáng vẻ gì?”

Anh ta đột nhiên ghé vào tai cô, hạ thấp giọng: “Vẫn… thu hút ánh nhìn của người khác.”

Tô Phương Dung nhíu mày, theo bản năng mà giãn ra khoảng cách, không hiểu ý anh ta là gì.

Quý Bình Long cong khóe môi tạo thành một nụ cười nhạt, vén tóc mái của cô ra phía sau: “Có một thằng nhóc hàng xóm mập mạp từng rất thích em. Vì em mà nó còn đánh nhau với tôi một trận, em còn nhớ không?”

Tô Phương Dung gật đầu, cô đương nhiên vẫn nhớ rõ. Cũng chẳng biết anh ta đã làm gì người ta mà sau đó nhóc mập mạp không còn xuất hiện trước mặt cô nữa.

“Bây giờ…” Anh ta không nói tiếp, khóe mắt liếc qua Tần Lệ Phong.

Anh ta tỏ vẻ không để ý mà rút tay về, khóe miệng vẫn nở nụ cười: “Tổng giám đốc Tần.”

Anh ta gọi một tiếng.

Tần Lệ Phong nhìn anh ta một cái, bước lên vươn tay ôm lấy Tô Phương Dung.

Trông thấy khuôn cằm căng chặt của anh là Tô Phương Dung biết ngay anh đang khó chịu.

“Sao lâu vậy?” Cô nhỏ giọng hỏi, không nghĩ rằng hành động như vậy càng khiến vẻ mặt anh thêm lạnh lẽo.

“Lấy quà tặng cho em.”

“Quà tặng?”

“Ừm.” Nói rồi anh duỗi tay ra sau tai cô.

Tô Phương Dung chớp mắt, không hiểu mô tê gì.

Anh vuốt ve vành tai cô bằng lực độ vừa phải: “Em không mang hoa tai nhưng lại xỏ lỗ…” Bỗng nhiên lỗ tai nhói lên, trên vành tai cô xuất hiện một viên kim cương hồng lấp lánh.

“Đẹp lắm.” Anh cong khóe môi lên tự đánh giá.

Tô Phương Dung sờ lỗ tai: “Sao tự dưng lại tặng em cái này?”

“Vì anh thích.”

Tô Phương Dung nhướn mày. Được thôi, lý do bá đạo như vậy rất phù hợp với phong cách của ngài Tần.

Quý Bình Long ở bên cạnh cười một tiếng: “Không quấy rầy hai người nữa, tôi đi trước.”

Tô Phương Dung nhìn anh ta rời đi, cảm thấy bên tai trở nên đau nhói.

Cô không vui mà xoay đầu lại: “Anh làm cái gì vậy?”

“Thích nhìn đến vậy hả?” Tần Lệ Phong cười như không cười, sắc mặt u ám.

Tô Phương Dung dần dần phản ứng lại, híp con mắt hỏi: “Anh đột nhiên tặng em quà… chả lẽ là vì anh ta?”

Anh cười nhạo một tiếng: “Anh ta cũng đáng để anh bày trò vậy á?”

Tô Phương Dung bĩu môi: “Nói như kiểu tự tin lắm ấy.”

Lòng bàn tay to của anh vỗ vào vai cô: “Cô Tô à, trước kia mắt nhìn người của em không tốt.”

“Hiện tại thì sao?”

“Biết quay đầu là bờ.”

Tô Phương Dung thật sự cạn lời, đúng là kiểu người thích tự sướng.

“Đi thôi.” Tần Lệ Phong nắm tay cô.

“Đi đâu cơ?”

“Nhà bố mẹ em.”

Tô Phương Dung nhìn anh với vẻ khó hiểu. Anh quay đầu lại, nói một cách bất đắc dĩ: “Chuyện của chúng mình ầm ĩ như vậy, bố mẹ em thể nào cũng biết.”

Tô Phương Dung buồn rầu nói: “Chết thật, sao em có thể quên được chứ? Bố mẹ em lại lải nhải cho mà xem.”

Nhìn vẻ mặt bi thảm của cô mà anh bật cười: “Sẽ không đâu.”

“Sao anh biết?”

“Anh cảm thấy bố em rất thích anh.” Anh tự tin trả lời. Tô Phương Dung nhân cơ hội nhéo anh một cái, anh cũng không so đo, nắm lấy tay cô: “Đi nào.”

Bị anh kéo lên xe, Tô Phương Dung nói: “Em thấy chúng mình như vậy có vẻ không ổn.”

Ngài Tần không nói lời nào.

“Nếu không thì… chúng mình để mai hẵng đi.” Tô Phương Dung rất sợ phải về nhà đối mặt với ba mẹ.

Anh đột ngột dừng xe lại.

Thân thể Tô Phương Dung nhào về phía trước. Cô khó hiểu nhìn anh, thấy anh nghiêng người, ánh mắt lộ vẻ sắc bén: “Anh kém cỏi lắm à?”

Tô Phương Dung chớp mắt, vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi.”

“Vậy tại sao không muốn dẫn anh về?”

“Em…”

Tô Phương Dung đắn đo mãi, cuối cùng cô đành nói thẳng: “Chỉ là em hơi sợ…”

Anh nhướn mày: “Sợ họ không thích anh?”

Một lúc lâu sau cô mới gật đầu. Bởi vì trân trọng nên mới lo lắng, chính là mâu thuẫn như vậy đấy.

Tần Lệ Phong nhìn cô, khóe môi cong lên: “Đúng là cô nhóc ngốc nghếch.”

Anh nói xong rồi liền bình tĩnh khởi động lại xe, tỏ vẻ không có chuyện gì: “Kết hôn rồi mới lo mấy cái đó có vẻ hơi chậm à nha.”

Tô Phương Dung mím môi: “Đó là hôn nhân chớp nhoáng.”

Anh trịnh trọng nói: “Cho nên, chúng ta cần phải bù đắp quá trình quan trọng này.”

Anh nhéo cằm cô, trêu đùa: “Chẳng lẽ lại muốn thứ gì đó lãng mạn? Đều có tuổi cả rồi, nên chú ý hiện thực thì hơn. Ví dụ như… Anh có bao nhiêu tiền tiết kiệm? Có bao nhiêu căn nhà? Có bao nhiêu chiếc xe vân vân và mây mây?”

Tô Phương Dung méo mặt, lườm anh một cái: “Anh đang chèn ép em có phải không?”

Tần Lệ Phong khẽ nhếch khóe miệng, anh cũng không phủ nhận.

Cô Tô quay đầu đi, rất chi là bất mãn.

“Có điều…” Anh nói: “Nếu em vẫn còn tâm tình thiếu nữ như vậy thì anh cũng có thể thỏa mãn trong phạm vi nhất định.”

Lúc này Tô Phương Dung mới phát hiện đây không phải là đường về nhà.

Rất nhanh, xe dừng lại ở một con phố náo nhiệt.

“Tới đây làm gì?” Cô tò mò hướng ra ngoài cửa sổ, thanh âm của người bán hàng rong truyền vào tai.

Tần Lệ Phong không trả lời. Tất nhiên anh sẽ không nói cho cô rằng anh đã điều tra trước.

Như vậy thì mất mặt lắm.

Anh giúp cô mở cửa xe. Tô Phương Dung bước xuống, hai người thảnh thơi đi dạo trên đường. Không khí ồn ào khiến tâm tình cũng trở nên vui vẻ.

Hai người đi đến một cửa hàng trà sữa thì bước vào, có một nhân viên giao hàng.

Nhìn thấy Tô Phương Dung, chủ quán ngay lập tức nhiệt tình chào hỏi.

Tần Lệ Phong đi đến bên cạnh cô: “Em từng đến cửa hàng này rồi?”

Tô Phương Dung trả lời với vẻ nhạt nhẽo: “Từng đến rồi.”

 

Tần Lệ Phong không đáp lại, lúc đi ra ngoài anh tùy ý vo tờ giấy kia lại rồi ném vào sọt rác.

Tô Phương Dung nhìn theo. Nhưng điều kỳ lạ là trong lòng cô không có mấy gợn sóng.

Có lẽ đây là thời điểm để vứt bỏ những cảm xúc không tốt. Có điều nên đổi cách làm thì hơn, không nhất thiết phải ném vào sọt rác…

Tần Lệ Phong quay đầu nhìn cô một cái: “Cùng anh tới một chỗ.”

“Chỗ nào cơ?” Cô bị anh kéo đi. Anh bước rất nhanh, cô rất nỗ lực mới đuổi kịp được.

Hai người đi đến thánh địa của các cặp tình nhân, một cặp tình nhân trẻ đang ngồi trên bãi cỏ.

“Tới đây làm gì?” Tô Phương Dung khó hiểu hỏi.

Tần Lệ Phong chỉ vào mặt mình, ánh mắt Tô Phương Dung vẫn ngơ ngác.

Anh nói với vẻ cứng rắn: “Anh muốn em hôn anh một chút.”

“…”

Tô Phương Dung không biết nên trả lời như thế nào, nói: “Tần Lệ Phong, anh đang ghen sao?”

“Có à?” Anh không thèm để ý mà quay mặt đi.

Cô gật đầu khẳng định: “Có.”

Anh ậm ừ “hừ” một tiếng, có vẻ không hài lòng với mấy lời này của cô.

“Cơ mà…” Cô từ từ duỗi tay ôm lấy eo của anh, sau đó nhón mũi chân, đặt một nụ hôn trên khuôn mặt anh, nói: “Em thật sự rất thích dáng vẻ này của anh.”

Mãi cho đến lúc này, sắc mặt của ngài Tần đây mới khá lên.

Trở lại nhà họ Tô, hai người cùng nhau xuống xe.

Nghe thấy tiếng xe, mẹ Tô liền ra đón. Bà khách sáo mấy câu xong rồi kéo Tô Phương Dung qua một bên: “Chuyện của hai đứa là như thế nào?”

Tô Phương Dung lập tức thú nhận: “Mẹ, thật ra tụi con đã kết hôn rồi.”

Mẹ Tô sửng sốt một lúc lâu, bà khó nhọc thốt ra một câu: “Con… nghiêm túc?”

Tô Phương Dung chậm rãi đáp: “Vâng.”

Mẹ Tô thở dài: “Vào nhà trước đã.”

Bà xoay người rời đi.

Trong lòng Tô Phương Dung không khỏi hồi hộp, Tần Lệ Phong nắm tay cô: “Có anh ở đây rồi.”

Hai người đi vào nhà. Ba Tô ngồi trong phòng khách với vẻ mặt nghiêm túc. Hiển nhiên là ông đã nghe được điều gì từ mẹ Tô, ông cau mày: “Dung Dung, con ra ngoài trước đi. Ba có chuyện muốn nói với ngài Tần.”

“Ba à…”

“Hửm?”

Tần Lệ Phong lúc này mới mở miệng: “Dung Dung, em ra ngoài trước đi.”

Ngoài dự đoán là Tô Phương Dung lại nghe lời. Ba Tô có vẻ không vui lắm.

Đợi Tô Phương Dung đi rồi, ông nói thẳng: “Cậu cưới con gái tôi là sự thật ư? Con nhà giàu như cậu hẳn là không thiếu phụ nữ.”

Tần Lệ Phong đáp với vẻ không kiêu ngạo mà cũng không nịnh nọt: “Không thiếu nhưng cháu chỉ cần mình cô ấy.”

Nhìn vào mắt ba Tô, anh khẽ cười: “Cháu xác định rằng cô ấy là người cháu muốn.”

Tô Phương Dung đứng ngoài cửa mà lòng do dự bất an. Cửa đột nhiên mở ra, cô lập tức tiến lên, hạ thấp giọng hỏi: “Ba em không làm khó anh chứ?”

Tần Lệ Phong cụp mắt, lông mi tạo thành một cái bóng nho nhỏ.

Trong lòng Tô Phương Dung trầm xuống: “Ba em… không phải là người không nói lí lẽ đâu. Em phải vào nói chuyện với ba.”

Nhìn dáng vẻ không sợ chết mà hùng hổ muốn tiến vào của cô, Tần Lệ Phong bật cười, kéo cô vào lồng ngực: “Ba em bảo anh nhanh tới rước em đi.”

Tô Phương Dung trợn mắt, nắm chặt quần áo anh: “Ý của anh là…”

Tần Lệ Phong khẽ cười, vuốt chóp mũi cô: “Đi thôi, đi mua rượu cho ba vợ. Ba hôm nay vui nên muốn làm vài chén.”

Tô Phương Dung vẫn quay cuồng, ba cô cứ thế mà… đồng ý sao?

Đột nhiên cô thấy thiêu thiếu, ít nhiều gì cũng nên cảnh cáo anh hoặc làm vẻ khó ở mới đúng chứ!

Khi hai người trở về, nhìn thấy một người ăn mặc rách rưới bẩn thỉu ngồi trước cửa.

Tần Lệ Phong liếc nhìn, thằng nhóc kia không phải ai xa lạ mà chính là Cư Hàn Lâm.

“Cư… Hàn Lâm.” Tô Phương Dung chần chờ một lát rồi gọi.

Cư Hàn Lâm cười hì hì chạy qua: “Chị Dung Dung, chị em hôm nay không có nhà. Em có thể qua đây ăn một bữa không?”

“Đương nhiên là được.” Tô Phương Dung cười, cô rất thích đứa nhỏ này.

“Cảm ơn chị ạ.”

Tô Phương Dung đi lên trước mở cửa. Tần Lệ Phong cúi đầu nhìn Cư Hàn Lâm một cái, đột nhiên lên tiếng: “Nhóc mà cũng thiếu một bữa cơm à?”

Cư Hàn Lâm coi như không nghe thấy gì, lướt qua Tần Lệ Phong bước vào nhà.

Advertisement
';
Advertisement