Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 163: Dạy cậu bé theo đuổi vợ tương lai.

Gia Bảo ngồi ở phòng khách chơi xe ô tô nhỏ, nghe tiếng cửa mở thì quay sang, thấy Cư Hàn Lâm thì xụ ngay quả mặt xuống, chu miệng cực khó chịu: “Quả nhiên, con là đứa bé bị bỏ rơi…”

Tô Phương Dung kinh ngạc: “Gia Bảo, con nói gì thế?”

Thằng nhóc kia thở dài một tiếng: “Ôi chào, chỉ nghe tiếng người mới cười, nào nghe thấy người cũ khóc.”

“…”

Hồi lâu sau, Tô Phương Dung mới lên tiếng: “Con học từ đâu ra thế?”

“Phim truyền hình ạ!”

Cô quả quyết nói: “Từ nay về sau không được phép xem mấy thứ vô bổ này nữa!”

Thấy thằng nhóc kia sắp cãi lại, Tần Lệ Phong đi tới, đặt bàn tay to lên đầu cậu nhóc, xoa nhẹ: “Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho cháu thôi.”

Gia Bảo bĩu môi, trông qua có vẻ không phục lắm.

Tần Lệ Phong khẽ nói: “Là đàn ông con trai thì phải nghĩ xem nên bảo vệ thứ thuộc về mình như ra sao, chứ không phải ngày nào cũng xem mấy thứ vô bổ trên TV.”

Lời vừa dứt, mắt Gia Bảo bỗng trừng lớn, nhìn Cư Hàn Lâm cách đó không xa một cách đầy cảnh giác: “Nhan Ninh ạ?”

Tần Lệ Phong cười khẽ: “Trẻ con dễ dạy.”

Cư Hàn Lâm cảm thấy sống lưng lạnh toát, ngoảnh lại thì thấy đôi mắt nhỏ cực sắc bén của Gia Bảo, lập tức rùng mình một cái.

Cậu bé không làm gì hết mà!

Tần Lệ Phong thản nhiên như không cầm tờ báo trên bàn, mở ra: “Gia Bảo, đừng đánh rắn động cỏ.”

Gia Bảo sửng sốt: “Đánh rắn động cỏ nghĩa là sao ạ?”

“Là đừng để kẻ địch có cơ hội để nhìn thấu cháu.”

Gia Bảo cái hiểu cái không ồ một tiếng.

Tô Phương Dung nghe thế thì đi đến, trừng Tần Lệ Phong: “Anh dạy cái gì thế hả!”

“Dạy nó cách theo đuổi con dâu tương lai thế nào.” Anh chậm rãi nói.

Tô Phương Dung bị anh chọc cười: “Đây là hành vi của giặc cỏ đấy.”

“Có tác dụng là được.” Tần Lệ Phong nói: “Anh đi tắm đã.”

Tần Lệ Phong tắm xong đi ra, Tô Phương Dung đã làm xong ba món mặn, một món canh đơn giản. Hai đứa bé đã ngồi vào bàn.

Cư Hàn Lâm chủ động xới cơm. Tô Phương Dung vỗ đầu cậu bé vô cùng thân thiết: “Ngoan quá đi.”

Hành động cực kỳ đơn giản này khiến Gia Bảo bĩu môi. Cậu bé đi tới ngồi cạnh Tần Lệ Phong, ấm ức chỉ vào Tô Phương Dung.

Tần Lệ Phong liếc mắt một cái, ôm Gia Bảo đi tới trước bàn.

Tô Phương Dung đi từ phòng bếp ra, gọi họ: “Ăn cơm thôi.”

Gia Bảo ngẩng cái đầu nhỏ lên, không nhìn cô. Vẻ mặt cô ngây cả ra, không biết sao thằng bé lại ồn ào trở tính.

“Gia Bảo?” Tô Phương Dung gọi cậu bé vào lần nữa: “Ngồi vào ghế của mình ăn cơm đi được không?”

Gia Bảo chậm rì rì trượt xuống khỏi người Tần Lệ Phong, ngồi vào chỗ của mình, không nói lời nào.

Tô Phương Dung múc cho Cư Hàn Lâm một chén canh: “Chị em có biết em ở đây không?”

Cư Hàn Lâm gật đầu: “Biết ạ.”

“Vậy là tốt rồi.”

“Mẹ!” Gia Bảo bỗng gọi một tiếng.

Tô Phương Dung ngoảnh sang: “Sao thế?”

“Con cũng muốn ăn canh!”

“Oa, bình thường không phải con không thích ăn canh à?” Tuy nói thì nói như thế nhưng Tô Phương Dung vẫn cầm cái chén nhỏ của Gia Bảo lên, múc cho cậu bé một chén.

Thấy cảnh này, Tần Lệ Phong buông đũa xuống: “Anh cũng muốn ăn canh.”

Tô Phương Dung: “…”

Ăn cơm xong cũng không còn sớm nữa, Tô Phương Dung nghĩ hay là để Cư Hàn Lâm ở đây một đêm cũng được. Vì vậy cô bảo cậu nhóc đi tắm rửa. Cô vào phòng Gia Bảo tìm cho cậu bé một bộ đồ ngủ sạch sẽ.

Cô mở tủ quần áo ra, sửng sốt một lúc rồi ngoảnh sang gọi con trai: “Gia Bảo, Gia Bảo!”

Gia Bảo đi tới cửa: “Sao thế ạ?”

“Quần áo này của con ở đâu ra? Sao mẹ chưa từng thấy?” Mặt cô đầy vẻ nghi ngờ.

Gia Bảo đáp như chuyện đương nhiên: “Chú mua cho đó.”

Cô ngạc nhiên: “Mua lúc nào? Sao mẹ không biết?”

“Chú chuẩn bị xong lâu rồi. Trong phòng khách còn nhiều lắm!”

“…” Đọc tại truyen.one giúp nhóm làm việc hăng say lên đều chương nhé các bạn!”

Tô Phương Dung gật đầu, được rồi, quên mất “chú” trong miệng con trai là người lắm tiền.

Gia Bảo cắn môi, khẽ hỏi: “Mẹ…”

“Hả?” Tô Phương Dung đang tìm đồ ngủ.

“Có phải mẹ thích Cư Hàn Lâm lắm không?” Thằng nhóc nước mắt lưng tròng.

“Đúng thế.” Tô Phương Dung vừa trả lời cậu bé đã phản ứng kịp. Thảo nào cả đêm thằng bé này đều kỳ lạ, hóa ra là ghen tỵ.

Cô bật cười, ôm lấy Gia Bảo nói: “Con là cục cưng nhỏ mẹ thích nhất. Mẹ có thích đứa bé khác thì cũng khác với thích con.”

“Thật vậy ạ?” Gia Bảo bổ nhào vào lòng Tô Phương Dung, làm nũng nói: “Mẹ chỉ có thể thích Gia Bảo thôi.”

Tô Phương Dung sờ đầu Gia Bảo: “Được, mẹ biết rồi.”

Cô tìm một bộ đồ sạch đưa cho Gia Bảo: “Gia Bảo, đưa cho anh Cư Hàn Lâm giúp mẹ.”

Gia Bảo cầm quần áo, đáp rất vui vẻ: “Vâng.”

Tô Phương Dung vào phòng ngủ, Tần Lệ Phong ngẩng đầu lên. Trên đầu gối anh đặt một văn bản. Tô Phương Dung lơ đãng liếc một cái thì thấy chữ “Dự án lớn” nên hỏi: “Đang xem dự án hợp tác sao?”

“Ừ.” Anh hờ hững đáp một tiếng.

Cô tò mò hỏi: “Chẳng phải giao cả cho Tiêu Bảo Lộc rồi à? Xảy ra vấn đề gì sao?”

Tần Lệ Phong không nói gì, ánh mắt nhìn Tô Phương Dung lúc sáng lúc tối.

Tô Phương Dung thấy không ổn. Anh ngoắc tay với cô, cô vừa tới gần đã bị anh kéo tay ôm vào lòng. Ngón tay anh tùy ý chuyển động trên mặt cô.

Tô Phương Dung đã quen với động tác thân thiết nhỏ này nên thoải mái khoan khoái mà tựa vào lòng anh.

Tần Lệ Phong lại bỗng nói vào lúc này: “Tiêu Bảo Lộc có hứng thú với em?”

Cả người Tô Phương Dung đều cứng đờ, không ngờ anh lại biết!

Thật ra cô cũng chỉ mới phát hiện ra tình cảm Tiêu Bảo Lộc dành cho mình gần đây. Nói thật, đúng là cô hơi không tin, cho đến tận bây giờ cô vẫn nghi ngờ là mình nghĩ nhiều.

“Không định giải thích sao?” Sự im lặng của cô khiến anh hơi khó chịu.

Tô Phương Dung hỏi ngược lại: “Em cần phải giải thích gì à?”

Cô xoay người, nhìn thẳng vào mắt anh: “Tiêu Bảo Lộc là em trai anh, bất kể anh ta có đang đùa hay không thì em cũng không có lập trường gì để nhận xét. Anh hẳn nên hiểu.”

Tần Lệ Phong nhìn cô, cuối cùng rũ mắt xuống.

Anh biết cô nói không sai.

Anh uể oải nói: “Anh biết rõ là em có chừng mực. Nhưng Tiêu Bảo Lộc thì khác, cho nên vẫn nên kiêng dè chút thì tốt hơn.”

Tô Phương Dung chớp mắt mấy cái, khóe môi mang theo ý cười: “Vâng, em biết rồi.”

Hồi lâu sau Tô Phương Dung lại cọ vào lòng anh: “Phong.”

“Hả?”

“Sao anh từ bỏ lần hợp tác này?”

Tần Lệ Phong liếc cô một cái: “Anh nghĩ là em biết rõ.”

Cô ngước mắt. Anh nói: “Muốn có thêm nhiều thời gian ở bên em mà thôi.”

Tô Phương Dung bật cười: “Nghe mát tai thật đấy.”

“Không tin à?” Tần Lệ Phong nhìn cô, cầm tay cô hôn khẽ.

Lòng bàn tay cô như bị lửa đốt. Cô rụt ngay tay lại, gò má ửng đỏ.

Bầu không khí trở nên hơi gượng gạo.

Sắc mặt anh dịu lại, giọng cũng buông nhẹ: “Tô Phương…”

“Con còn chưa ngủ đâu!” Cô hờn dỗi một tiếng, nói: “Em đi tắm đây” rồi trượt xuống ngah.

Tần Lệ Phong lắc đầu bật cười, xem dự án hợp tác tiếp.

Ngoài cửa có tiếng động, anh giương mắt nhìn lên thì thấy một bóng dáng nho nhỏ.

Cư Hàn Lâm đứng ở cửa. Hàng mày anh khẽ cau lại: “Có chuyện gì à?”

Cư Hàn Lâm cẩn thận nhìn Tần Lệ Phong: “Cháu tìm chị Phương Dung.”

Tần Lệ Phong liếc về phía phòng tắm rồi nhìn Cư Hàn Lâm, ý là cô đang tắm, cậu bé có thể đi rồi.

Cư Hàn Lâm ngầm hiểu, sờ mũi rồi khẽ nói: “Chú, hôm nay cháu có thể ngủ với hai người không?”

Nghe nói thế, Tần Lệ Phong đặt dự án hợp tác xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Không được.”

“Vì sao ạ!” Cư Hàn Lâm tỏ vẻ khó hiểu.

“Vì chị Phương Dung của cháu phải sinh một em gái.”

Cậu bé lập tức nói: “Vậy cháu có thể tặng Nhan Ninh cho hai người mà.”

Tần Lệ Phong nở nụ cười, nói đầy ý vị sâu xa: “Bọn chú phải hưởng thụ quá trình sáng tạo của mình.”

“Bịch” một tiếng, Tô Phương Dung đứng ở cửa phòng tắm, cái ly dưới chân lăn ba vòng.

Cảnh tượng đột nhiên lâm vào yên tĩnh. Cư Hàn Lâm ho hai tiếng, biết điều xoay người rời đi, còn giúp đóng luôn cửa lại.

“Tần! Lệ! Phong!” Tô Phương Dung nghiến răng nghiến lợi, gằn tên anh từng chữ một.

Tần Lệ Phong khoanh hai tay gối sau đầu: “Chuyện gì?”

“Thanh danh của em!”

“Chúng ta là vợ chồng.”

“Nó vẫn còn là trẻ con!”

“Anh chỉ ăn ngay nói thật.” Vẻ mặt anh cực kỳ vô tội, nằm trên giường: “Tắm xong rồi à?”

Tô Phương Dung nhặt cái ly trên đất lên, xoa huyệt thái dương, dở khóc dở cười.

Cô đi qua, đặt mạnh cái ly xuống bàn trang điểm, bày tỏ sự khó chịu của mình.

Tiếng vang lớn khiến Tần Lệ Phong bật cười: “Gần đây tính tình em càng lúc càng nóng đấy.”

Tô Phương Dung nghiến răng: “Chứ ai như anh. Nó mới bao lớn chứ?”

“Sau này kiểu gì chẳng phải tìm hiểu.”

Thấy dáng vẻ đây là chuyện nên làm của anh, Tô Phương Dung hận tới nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ cũng quá sớm rồi đó.”

“Anh cũng không hiểu sớm vậy đâu.”

“Sức tưởng tượng của trẻ con rất phong phú.”

Nghe thấy đáp án này, Tần Lệ Phong ồ một tiếng đầy hứng thú.

“Cho nên lúc bé em đã bắt đầu nghĩ tới mấy chuyện xấu hổ này rồi à?”

“Em không có!” Tô Phương Dung giận giữ liếc anh một cái, vội vàng phủ nhận.

“Tô Phương Dung.”

“Hả?”

“Đỏ mặt rồi kìa.”

“…”

Tô Phương Dung kiềm xúc động trợn trắng mắt lại, xoay người: “Em đi tắm.”

Cô còn chưa bước đi đã bị Tần Lệ Phong kéo lại: “Đừng đi.”

“Hả?”

“Anh thích mùi của em.” Dứt lời, anh vươn tay vào eo cô, dùng sức một cái, Tô Phương Dung ngã ngồi xuống giường.

Anh từ từ hôn lên cổ cô từ sau lưng.

Cảm giác nhột nhột ở cổ khiến cô run hết cả người lên: “Đừng lộn xộn mà.”

“Tô Phương Dung.” Anh khẽ khàng gọi tên cô, từ tính lại quyến rũ người khác.

“Hả?”

“Gia Bảo cô đơn như thế. Sinh thêm cho nó một đứa em gái nữa đi.”

“Hả?” Cô vừa định từ chối thì miệng đã bị môi lưỡi anh lấp đầy.

Khóe mắt cô khẽ cong, nghiêm túc hưởng thụ sự vui sướng anh mang lại cho mình.

Sau khi xong việc, Tô Phương Dung uể oải được Tần Lệ Phong ôm vào phòng tắm, ngâm cả người trong làn nước ấm. Tay anh lưu luyến trên người cô, lau sạch từng tấc da thịt của cô. Tuy cô đã làm mẹ nhưng vẫn hơi lúng ta lúng túng, chỉ có thể dùng giả vờ ngủ để che giấu sự bối rối của mình.

Tần Lệ Phong lại không cảm thấy gì. Anh tắm sạch giúp cô rồi xả nước lần nữa, thoải mái tắm uyên ương với cô.

Nắng ban mai tươi đẹp lại chói mắt. Tô Phương Dung ngáp, mơ mơ màng màng đứng lên, rửa mặt, làm bữa sáng cho hai đứa bé.

Cô ngồi trước bàn ăn, Cư Hàn Lâm và Gia Bảo đã mặc quần áo xong, ngoan ngoãn ăn sáng.

Cô ngáp dài. Tối qua tắm xong người nào đó lại nổi cơn thú tính quá độ, giày vò cô cả đêm, mãi tới sáng sớm mới được đi ngủ.

“Mẹ, sao mắt mẹ lại có quầng thâm thế?” Giọng trẻ con non nớt của Gia Bảo như một quả bom dội vào, khiến đầu cô muốn vỡ ra.

Advertisement
';
Advertisement