Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 17: Tại sao anh lại để tôi ở đó một mình?

“Lái xe đi” Anh ra lệnh cho tài xế.

Chiếc xe nổ máy ngay lập tức rồi lao vút ra khỏi ánh nhìn đầy vẻ tò mò của những người xung quanh.

Trên xe.

Tần Lệ Phong nói bằng giọng nhàn nhạt, không trầm không bổng: “Cô có nghĩ là mình nên ăn mặc chỉnh tê hơn trong một ngày đặc biệt như hôm nay không?”

Một ngày đặc biệt…

Ý anh là ngày đăng ký ấy hả?

Tô Phương Dung nghiêm mặt rồi chậm rãi nói: “Nếu anh đã thấy hôm nay là một ngày đặc biệt, vậy tại sao anh còn để tôi ở đó một mình?”

Rõ ràng chuyện này vẫn khiến cô canh cánh trong lòng.

Tần Lệ Phong quay đầu sang nhìn cô bằng ánh mắt yên tĩnh, phẳng lặng như mặt nước thì thấy hình như Tô Phương Dung nổi giận rồi.

Mãi một lúc lâu sau anh mới nói: “Tôi không biết chuyện này lại quan trọng với cô đến vậy”

Mặt Tô Phương Dung đỏ bừng lên, cô vội vàng giải thích: “Tôi… ai bảo tôi thấy chuyện này quan trọng cơ chứ? Nhưng mà… nhưng mà… nếu đôi bên đã hợp tác thì anh cũng nên bày tỏ sự chân thành một chút chứ”

Tô Phương Dung nói xong thì mặt càng đỏ hơn, thậm chí ngay cả cô cũng tự thấy cái lý do của mình đúng là chả ra đâu vào đâu.

Tần Lệ Phong nhướng mày một cách thản nhiên: “

Giọng nói của anh vô cùng trầm ấm và có từ tính, nhưng khi vào tai Tô Phương Dung thì giọng nói đó lại tràn ngập vẻ sâu xa, thâm thúy.

Cô khẽ cắn môi rí ¡: “Tóm lại là anh đừng hiểu lầm gì cả là được”

Tần Lệ Phong không đáp lời cô nữa mà cúi đầu xuống nhìn màn hình máy tính đang đặt trước mặt.

Tô Phương Dung ngồi bên cạnh anh, cô cảm thấy vô cùng khó xử. Bên trong xe không hề bật máy lạnh nhưng nhiệt độ lạnh lẽo tỏa ra trên người anh khiến cho người khác không dám đến gần.

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe Cadillac One đã lái vào biệt thự nhà họ Tần.

Dưới màn đêm sâu thẳm, căn biệt thự vẫn đứng sừng sững với vẻ uy nghị, tráng lệ và lộng lẫy vàng son. Thỉnh thoảng những ánh đèn ở bốn phía xung quanh lại chớp lóe rồi thay đổi màu sắc khiến căn biệt thự trở nên vô cùng huyền bí.

Người quản gia đứng đón ở cổng rồi nói bằng giọng cung kính: “Cậu chủ đã về rồi'” rồi lại xoay người sang chào Tô Phương Dung: “Cô Tô, mời cô vào: Tô Phương Dung cầm theo giỏ trái cây, dù đây là lần thứ hai cô tới đây rồi nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái lắm.

“Tôi gửi cái này cho bà nội.”

Đến tận lúc đó Tần Lệ Phong mới để ý thấy giỏ hoa quả không giống như những giỏ hoa quả vẫn bày bán bên ngoài. Cả bao bì và hoa quả xếp bên trong đều khá tinh tế và đẹp mắt, thể hiện tấm lòng của người tặng.

Ánh mắt của cô gái này cũng được đấy chứ.

“Cô mua ở đâu thế?” Anh hỏi.

Vì sợ người quản gia cười nhạo mình nên Tô Phương Dung tiến sát đến, ghé vào bên tai anh rồi nói nhỏ: “Tôi tự làm đấy”

Lần trước dì Dương cho cô một giỏ trái cây, vì thấy cái giỏ đẹp nên cô đã giữ lại. Đúng lúc hôm nay cần dùng nên cô đi mua một ít trái cây tươi theo mùa rồi trang trí thêm một chút.

Tần Lệ Phong có hơi kinh ngạc, anh nhướng mày nói: “Không ngờ trông cô thế mà cũng có chút thông minh đấy nhỉ?”

Ngay cả Tần Lệ Phong cũng không thể không thừa nhận rằng cô trang trí giỏ trái cây rất đẹp.

Anh xoay người lên tầng ngay lập tức để cô đứng chu mỏ một mình, cô đâu chỉ thông minh một chút đâu cơ chứ!

Mở cửa phòng của bà cụ Tần ra, bà ấy vẫn nằm trên giường, rõ ràng trông còn gầy hơn lần trước rất nhiều. Mới có mấy ngày mà trông bà ấy đã tiêu tụy như thế khiến người ta nhìn thấy mà đâm ra hoảng hốt. Nhưng tinh thần của bà ấy vẫn còn rất tốt, thấy hai người đi vào thì bà ấy chống tay rồi dựa người vào đầu giường, còn mỉm cười vây vẫy tay: “Phương Dung tới hả cháu, mau lại đây ngồi với bà”

Tô Phương Dung vội vàng tiến lên: “Bà nội, bà sao rồi ạ?”

“Chỉ là bệnh cũ thôi mà, không có gì nghiêm trọng đâu.” Bà cụ Tần trả lời bằng giọng qua loa nhưng ai cũng biết tình trạng của bà ấy không được lạc quan cho lắm.

Tần Lệ Phong đặt giỏ trái cây lên đầu giường: “Bà nội, đây là quà mà Tô Phương Dung biếu bà đấy ạ”

“Thật hả? Phương Dung có lòng quá!” Bà cụ Tần cảm thấy rất vui.

Tô Phương Dung quay đầu lại nhìn Tân Lệ Phong, đây là lần đầu tiên anh gọi tên của cô nên cô có phần bất ngờ. Giống như kiểu một người quanh năm bận rộn như anh mà có thể nhớ được tên của cô, điều này khiến cô cảm thấy vừa mừng vừa lo.

Advertisement
';
Advertisement