Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 18: Thằng bé biết mình là một đứa trẻ không ai muốn

Tần Lệ Phong nhìn về phía cô: “Đưa cho anh tờ giấy đăng ký kết hôn”

“Vâng ạ-” Tô Phương Dung vội vàng lấy tờ giấy từ trong túi xách ra rồi đưa cho anh.

“Bà nội, còn đây là quà cháu biếu bà”

Bà cụ Tần cầm hai tờ giấy chứng nhận đỏ tươi, trên mặt thì tràn ngập vẻ kinh ngạc: “Hai đứa… đi đăng ký rồi sao?”

“Vâng ạ” Biểu hiện của Tân Lệ Phong vẫn vô cùng bình thường nhưng thấy bà nội vui như thế thì nét mặt anh cũng ôn hòa đi vài phần.

Bà cụ Tần thực sự rất vui, bà ấy cầm hai tờ giấy chứng nhận rồi cứ vuốt ve từng tờ một mãi: “Quá tốt rồi, cuối cùng bà cũng có thể sống đến lúc cháu kết hôn rồi.”

“Bà nội!” Tân Lệ Phong cau mày, anh không thích nghe ai nói những câu như vậy.

Bà cụ Tần cũng không để ý mà kéo tay Tô Phương Dung sang một bên rồi nói: ‘Lệ Phong, cháu ra ngoài trước một lát đi, bà muốn nói chuyện riêng với Phương Dung.”

“Vâng ạ.” Tân Lệ Phong nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.

Đột nhiên anh dừng chân lại, cúi đầu xuống thì thấy Tô Phương Dung đang lặng lẽ kéo lấy vạt áo của mình. Anh khẽ nhướng mày rồi đẩy tay cô ra một cách vô tình.

Tô Phương Dung thầm tức giận trong lòng, đúng là tư bản vừa tàn nhãn vừa keo kiệt. Anh không sợ mình nói sai sẽ khiến bà nội anh nghi ngờ à?

Tần Lệ Phong rời khỏi phòng rất nhanh, ngay sau đó tiếng chuông điện thoại của Tô Phương Dung vang lên.

Gô cười áy náy với bà cụ Tần rồi nói cháu xin phép nghe điện thoại trước ạ.”

Bà cụ Tần cười cười: “Không cần câu nệ thế đâu, cháu cứ tự nhiên đi.”

Tô Phương Dung nghe điện thoại: “Alo?”

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói bình thản như tảng băng đã đông cứng: “Bà nội hỏi gì thì cô cứ trả lời thật là được, ngoại trừ chuyện kết hôn giả ra thì cô không cần phải che giấu gì cả”

Là Tần Lệ Phong, hóa ra không phải anh bỏ mặc rồi ném hết mọi chuyện cho cô lo liệu.

Nghĩ vậy nên Tô Phương Dung cũng không tức giận gì nữa mà cảm thấy bình thường trở lại.

Cô cố tình nói: “Tôi sẽ sắp xếp công việc sắp tới.

Xoay người lại, cô đi đến chỗ bà cụ Tân. Càng nhìn, bà ấy lại càng thích cô: “Phương Dung, tương lai sau này bà giao Lệ Phong cho cháu nhé.

Vẻ mặt của Tô Phương Dung có phần cứng nhắc nhưng cô vẫn gật đầu.

“Cháu đừng nhìn vẻ bề ngoài lạnh như băng của Lệ Phong, lúc nào cũng hờ hững, lạnh nhạt với tất cả mọi người. Thật ra thằng bé là đứa cực kỳ coi trọng tình cảm. Chỉ trách năm đó mẹ nó tuyệt tình, vứt bỏ bố nó, bỏ rơi cả nó nữa. Năm đó Lệ Phong còn nhỏ nhưng thằng bé cũng biết mình là một đứa trẻ không ai cần…”

Trái tim Tô Phương Dung bỗng nhiên đập nhanh, cô không ngờ Tần Lệ Phong lại có một tuổi thơ xót xa như vậy.

Nói đến đây, bà cụ Tần cũng không kiềm chế được sự thổn thức: “Ai da, càng nghĩ lại càng thấy đáng thương. Thằng bé lớn lên bên bà, người duy nhất nó nghe lời chỉ có bà thôi. Thế nên bà lo lắng lắm, lo một ngày bà đi rồi, ngay cả một người để trò chuyện mà thằng bé cũng không có, chứ đừng nói là người nhà…”

Tô Phương Dung không chịu được cảnh nhìn người lớn tuổi rơi nước mắt nên cô vội vàng an ủi: “Bà nội, không đâu ạ. Bà sẽ sống lâu trăm tuổi, hơn nữa không phải bây giờ đã có cháu rồi sao?

Cháu sẽ bầu bạn với anh ấy, cũng sẽ chăm sóc.

anh ấy thật tốt.”

Dù chỉ là diễn kịch thôi nhưng Tô Phương Dung cũng không muốn thấy bà cụ Tần buồn.

Nghe cô nói như vậy thì bà cụ Tần vô cùng cảm động, bà ấy nắm lấy tay cô rồi nói: “Phương Dung, bà biết cháu là một cô gái tốt nên mong cháu có thể thay bà chăm sóc Lệ Phong thật tốt nhé: Lúc Tô Phương Dung rời khỏi phòng của bà cụ Tần, vành mắt cô đã đỏ hoe. Cô vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy người đàn ông đang dựa vào vách tường ở đối diện.

Cô vội vàng lau sạch nước mắt còn đọng lại trên mặt mình đi: “Anh vẫn đứng chờ ở đây à?”

Tần Lệ Phong nhìn cô bằng ánh mắt sâu thảm: “Cô biết tất cả rồi?”

Tô Phương Dung sững người rồi lập tức rơi vào im lặng, cô khẽ gật đầu một cái.

Tần Lệ Phong lấy một điếu thuốc ra rồi chậm rãi châm lửa, sau đó anh xoay người đi xuống dưới nhà. Tô Phương Dung nghĩ đúng là chẳng ai muốn người khác biết về quá khứ không mấy tươi đẹp đó của bản thân cả. Cô không biết phải an ủi anh thế nào, có lẽ tiếp tục im lặng chính là câu trả lời tốt nhất.

Advertisement
';
Advertisement