Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 280: Cô ấy thật đúng là nhẫn tâm.

Chớp mắt đã hơn hai tháng, đoàn chuyên gia do Tần Lệ Phong mời đến vẫn tiến hành điều trị thận trọng, Gia Bảo trong tình trạng khá tốt, nhưng việc cấp bách, phương pháp tốt nhất chính là cấy ghép tủy xương.

Tô Phương Dung dậy từ rất sớm, cô đi chợ mua rau, sau đó nấu cháo, làm món Gia Bảo thích ăn. Cô đang chuẩn bị đến bệnh viện thì nhận được cuộc gọi của bác sĩ.

Ở đầu bên kia của điện thoại, giọng bác sĩ đầy hưng phấn: “Cô Tô, tôi là bác sĩ chữa trị của Gia Bảo, con trai cô.”

Lòng Tô Phương Dung khẽ động, cô nắm chặt điện thoại: “Gia Bảo nó làm sao vậy?”

“Có phải hôm qua cô xét nghiệm máu đúng không?”

“Ừ. Chiều hôm qua tôi bị ngất.”

“Đúng vậy, cô bởi vì thiếu dinh dưỡng lại mang thai nên mới ngất đi.”

“Mang thai… mang thai?” Tô Phương Dung có chút sững sờ.

“Cô đã mang thai được chín tuần.”

Giọng bác sĩ có chút vui mừng: “Nếu như vậy, chúng tôi có thể dùng máu cuống rốn của đứa trẻ sơ sinh để tạo lại tế bào máu gốc, con trai cô sẽ được cứu sống.”

Sau khi nghe bác sĩ nói xong, Tô Phương Dung chỉ cảm thấy đầu ong ong, hai tay nắm chặt, đầu ngón tay trắng bệch.

“Xin lỗi, tôi nghe không rõ… Anh nói lại lần nữa được không?”

Bác sĩ lặp lại: “Hiện tại cô đã mang thai được chín tuần.”

Tô Phương Dung nhíu mày, cô dừng một chút, trấn tĩnh tinh thần lại, nói vào điện thoại: “Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn anh, tôi sẽ đến bệnh viện sau.”

Cúp điện thoại xong, Tô Phương Dung ngồi trên ghế, hai mắt rũ xuống, toàn thân không ngừng run lên.

Chín tuần… tính ngày, đó là lúc cô mới về nước.

Nói cách khác, đứa trẻ này là của Tần Lệ Phong.

Cô ảo não vuốt lông mày, trái tim như thắt lại.

Tô Phương Dung vô lực dựa vào góc bàn, cô cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng phẳng lì của mình. Dù thế nào đi nữa, cô không thể nghĩ rằng đứa trẻ này lại đến đột ngột như vậy.

Cô ấn bụng dưới, đột nhiên cảm thấy sức lực toàn thân đều bị hút hết ra, cô yếu ớt trượt xuống bàn, ngồi bệt xuống sàn.

“Con…” Lòng bàn tay mềm mại như lông hồng phủ lên da thịt, giọng nói trầm thấp như nói mớ, như sợ đánh thức thai nhi trong bụng.

Cô đương nhiên cô hy vọng có thể sinh một em trai hoặc em gái cho Gia Bảo, như bác sĩ đã nói, Gia Bảo sẽ được cứu sống. Nhưng… Nhưng bây giờ cô không thể mang thai đứa con của người khác được.

Nhưng biết đi đâu tìm bố Gia Bảo đây?

Tròn hai tháng không có manh mối, cuối cùng cô thực sự trơ mắt nhìn Gia Bảo…

Cô không dám nghĩ nữa, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.

Cô và Tần Lệ Phong không giữ được cục cưng vẫn luôn là tiếc nuối trong lòng hai người. Nhưng tại sao đứa trẻ lại đến vào lúc này?

Chưa kể đến việc cô cần có tử cung để sinh ra em trai và em gái có thể cứu Gia Bảo, ngay cả khi không, cô cũng sẽ không được hưởng niềm vui làm mẹ vào thời điểm quan trọng khi Gia Bảo cần kệ sự sống và cái chết.

Bởi bì nó quá tàn nhẫn.

Cô vuốt ve bụng mình, không phải cô không muốn mà là cô không thể.

Cô vùi đầu vào đầu gối rơi nước mắt trong phòng khách không một bóng người.

“Cô Tô, cô chắc chắn muốn bỏ đứa nhỏ sao?”

Trong phòng bệnh, bác sĩ cầm bản báo cáo khám sức khỏe của Tô Phương Dung, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Tô Phương Dung không chút do dự gật đầu: “Hiện tại tình hình Gia Bảo như vậy, tôi thực sự không còn tâm sức để chăm sóc một đứa trẻ nữa.”

“Nhưng…”

Bác sĩ dừng lại, nói: “Từ báo cáo khám sức khỏe của cô, bên trong tử cung của cô đã rất mỏng manh. Cô có tiền sử sẩy thai ?”

Tô Phương Dung sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi gật đầu, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt vào nhau.

“Cô Tô, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ thật kỹ. Theo tình trạng sức khỏe của cô hiện tại, nếu cô lựa chọn phá thai thì sẽ có nguy cơ vô sinh.”

Tô Phương Dung đau lòng, cô không biết mình ra khỏi phòng bệnh và đến giường của Gia Bảo thế nào.

Cậu bé vẫn đang bị sốt nhẹ, những mạch máu mỏng nổi lên dưới làn da trắng ngần, ngày đêm nhỏ giọt, bàn tay nhỏ bé đã sưng tấy.

Nhìn thấy Tô Phương Dung đi tới, cậu bé khó khăn nhếch khóe miệng, cố gắng cười cho cô thấy.

“Gia Bảo.”

Tô Phương Dung mỉm cười, cố nén nỗi buồn trong lòng: “Mẹ đến rồi.”

Gia Bảo rất vui vẻ, cố sức gật đầu, Tô Phương Dung ngồi ở mép giường nhẹ nhàng vuốt ve trán cậu: “Bây giờ con cảm thấy thế nào?”

“Con cảm thấy cả người đều đau.”

Gia Bảo hạ giọng: “Mẹ ơi, khi nào con có thể khỏi bệnh xuất viện?”

Tô Phương Dung lắc đầu: “Mẹ không biết, nhưng Gia Bảo phải hứa với mẹ rằng nhất phải cố lên, như vậy mới có thể sớm khỏe lại.”

Gia Bảo hiểu chuyện giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt Tô Phương Dung: “Mẹ cũng vậy.”

Đôi môi Tô Phương Dung nở một nụ cười sâu hơn, cô lấy một cuốn truyện trên tủ cạnh giường: “Gia Bảo, mẹ kể cho con nghe một câu chuyện được không?”

“Tuyệt quá.”

Gia Bảo mỉm cười mãn nguyện, dựa vào người cô, nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ run lên.

Giọng Tô Phương Dung chậm rãi, kể từng câu từng chữ, không lâu sau, tiếng thở đều đều vang lên, cô cúi đầu thấy Gia Bảo đã dựa vào cô chìm vào giấc ngủ.

Tô Phương Dung nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống, từ trên giường bệnh đứng dậy, đặt trên trán con trai một nụ hôn, chậm rãi bước ra ngoài.

Cô đến gặp bác sĩ và nói: “Bác sĩ, tôi đã nghĩ rồi. Vì con trai tôi, tôi quyết định mạo hiểm.”

“Cô đã quyết định như thế thì tôi sẽ không khuyên cô nữa. Có một số điều cần lưu ý, tôi nghĩ cô cần tìm hiểu một chút.”

“Được.”

Tô Phương Dung thong thả kiên định gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Bác sĩ, nếu có thể, tôi muốn bỏ đứa trẻ này càng sớm càng tốt.”

Bác sĩ im lặng nhìn cô và không nói gì.

Dù sao đây cũng là ý nguyện của cô.

Cô vừa đẩy cửa bước ra thì thấy người đàn ông đứng trước mặt, cô bị dọa giật mình.

Cô ngạc nhiên nhìn Quý Bình Long, anh ta đang đứng trên hành lang với vẻ mặt đầy suy tư.

Cô nói nhỏ: “Sao anh lại đến đây?”

Trong mắt Quý Bình Long lóe lên một loại tâm tình không rõ: “Có thời gian không? Chúng ta nói chuyện nhé.”

Ở góc hành lang bệnh viện, Tô Phương Dung tựa vào bức tường lạnh lẽo nhìn xuống sàn nhà, trên mặt rất bình tĩnh.

Lồng ngực Quý Bình Long hơi lên xuống: “Vừa rồi em nói bỏ đứa nhỏ là có ý gì?”

Khóe miệng Tô Phương Dung gợi lên một nụ cười bất đắc dĩ, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình mơ hồ trên mặt đất, vô lực nói: “Anh đều đã nghe hết rồi, tôi còn có thể nói cái gì.”

Giọng nói của Quý Bình Long run lên khó thể nhận thấy: “Em có thai?”

“Ừ.” Tô Phương Dung vẫn cúi đầu.

Quý Bình Long đầu tiên đưa mắt đi chỗ khác, sau đó hít một hơi thật sâu, tiến lên một bước, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy tại sao lại bỏ đứa bé?”

“Tại sao à?”

Tô Phương Dung lẩm bẩm, trên mặt đầy buồn bã: “Tình hình Gia Bảo như vậy, anh lại hỏi tôi tại sao lại bỏ đứa bé? Tôi có lý do gì sinh ra nó đây?”

“Tại sao em không muốn cho mình một cơ hội?”

Quý Bình Long càng nói càng vội vã: “Tô Phương Dung, có lẽ tôi không có tư cách để nói như vậy, nhưng tôi vẫn hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ một chút.”

Tô Phương Dung hơi chớp mắt, né tránh đề tài này: “Quý Bình Long, nếu thật sự nghĩ cho tôi thì anh nên giả vờ như không nghe thấy gì.”

Cô dứt lời liền đứng thẳng, bóng dáng gầy gò dần khuất sâu trong hành lang.

Quý Bình Long nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh mai đó, cụp mắt xuống, bất đắc dĩ cười khẽ.

Đúng vậy, bây giờ anh ta ngoại trừ sắm vai có cũng được mà không cũng được thì anh ta có thể làm gì đây?

Quý Bình Long lái xe rời đi, nét mặt chưa từng thả lỏng.

Đến đèn đỏ, anh ta dừng lại, ngón tay vô thức gõ vô lăng, bất ngờ khi đèn đỏ chuyển sang màu xanh, anh ta rẽ sang làn đường ngược lại.

Tại tổng bộ I.L, Tần Lệ Phong đang ở trong văn phòng để họp với các bộ phận khác nhau.

Anh phải hoàn thành công việc trong thời gian ngắn nhất để có thời gian đến bệnh viện chăm sóc Tô Phương Dung và con trai.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Trần Chính Cường bước vào.

“Ông chủ, Tổng giám đốc Quý đến đây.”

“Quý Bình Long?”

“Đúng.”

Tần Lệ Phong ngẩng đầu, dựa vào lưng ghế: “Anh ta đến đây làm gì?”

Anh ra hiệu cho Trần Chính Cường mời người kia vào, sau đó đứng dậy pha hai ly cà phê. Đây đều là những hạt cà phê thượng hạng xay mịn, chẳng mấy chốc mùi cà phê đã lan tỏa.

Khi Quý Bình Long bước vào, anh ta nhướng mày: “Ồ, được tổng giám đốc Tần phục vụ, tôi thật đúng là thụ sủng nhược kinh.”

Thái độ của anh ta đối với Tần Lệ Phong có vẻ bình thường, nhưng hết lần này đến lần khác anh ta luôn nói mỉa và châm chọc. Tần Lệ Phong nghe mãi thành quen, cũng không tính toán với anh ta.

“Sao hôm nay anh lại đích thân đến đây? Có phải là vấn đề của dự án không?”

“Không có chuyện gì thì không thể đến tìm anh à?”

Anh ta nhận lấy ly cà phê từ tay Tần Lệ Phong, chậm rãi nói: “Gia Bảo thế nào?”

Gương mặt tuấn tú của Tần Lệ Phong khó nén vẻ lo lắng: “Bây giờ đã ổn định, nhưng cuối cùng vẫn phải ghép tủy.”

Quý Bình Long lắng nghe, lại hỏi: “Có tin tức gì không?”

“Tôi vẫn đang tìm.”

Anh lại nói thêm: “Tôi sẽ không bỏ cuộc.”

Quý Bình Long ngẩng đầu nhìn anh: “Cho dù anh có tìm được bố ruột của đứa trẻ thì anh cũng có thể trơ mắt nhìn anh ta và Phương Dung…”

Anh ta không nói tiếp, Tần Lệ Phong rũ mắt: “Nếu như đó là cơ hội duy nhất… Nếu đây là cách duy nhất để cứu Gia Bảo. Tôi sẽ…”

Quý Bình Long đột nhiên ngẩng đầu lên, mím môi: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Tần Lệ Phong quay đầu lại nhìn anh ta, trong mắt có nghi ngờ xẹt qua: “Chuyện gì quan trọng như vậy có thể khiến tổng giám đốc Quý tự mình tới cửa?”

“Tô Phương Dung mang thai.”

Động tác của Tần Lệ Phong dừng lại, hai mắt lập tức mở to: “Anh nói… anh nói cái gì?”

Quý Bình Long liếc anh một cái, giọng điệu không tốt lắm: “Tôi không muốn tin tức này từ miệng tôi lộ ra ngoài, nhưng tôi sợ rằng nếu tôi không nói ra thì cô ấy sẽ đưa ra quyết định hối hận.”

Tần Lệ Phong cố gắng tiêu hóa lời nói của anh ta, đè nén sự chấn động trong lòng, bình tĩnh nói: “Quyết định của cô ấy là…”

Anh chợt nghĩ đến gì đó, cả người đều run lên.

Quý Bình Long nhìn vẻ mặt của anh liền biết anh đã đoán ra, anh ta khẽ thở dài: “Đúng vậy, cô ấy quyết định không cần đứa con này.”

Nghe vậy, Tần Lệ Phong nhíu mày, hai tay đột nhiên siết chặt thành nắm đấm, vẻ mặt âm trầm đáng sợ, gằn từng chữ: “Cô ấy thật đúng là nhẫn tâm.”

Advertisement
';
Advertisement